Editor: Mộc Lạp Đề
“À, tôi đến đưa quà sinh nhật cho Lộ Ninh.” Diệp Phồn Tinh hoàn hồn, quơ quơ túi quà trong tay, “Không phải trước đó tôi đã hứa sẽ bổ sung quà cho em ấy sao, vừa lúc hôm nay được nghỉ nên tôi tới, em ấy có ở đây không?”
“Có, đi mua cơm với Hầu Tử rồi, chút nữa sẽ quay lại. Nhưng món quà này…”
“Vậy tôi đợi em ấy. Còn nữa, trái cây này là của bà nội và bố cậu, hi vọng bọn họ có thể nhanh chóng hồi phục, sớm ngày xuất viện.” Không cho Lộ Thâm cơ hội mở miệng từ chối, Diệp Phồn Tinh nói xong liền nhét giỏ trái cây vào trong ngực của anh, sau đó tò mò chỉ chỉ thang máy đã đi xuống, “Người vừa rồi là lão Lưu à?”
Lộ Thâm có chút bất đắc dĩ, nhìn thấy vẻ mặt “Hết hi vọng rồi, cậu không thể cự tuyệt tôi” của cô, lại có chút buồn cười. Anh cúi đầu nhìn giỏ trái cây trong ngực, khóe môi khẽ động, cuối cùng vẫn nuốt lời nói đã đến bên miệng xuống, nhìn cô và nói: “Ừm, là thầy ấy.”
“Không ngờ lão Lưu là có có tình cảm như vậy luôn, lại đích thân đến thăm hỏi bố và bà nội của cậu. Tôi còn tưởng rằng tính cách của ông ấy cũng giống với gương mặt cứng nhắc nghiêm túc, không có tình người kia chứ! Nhưng mà, làm sao thầy ấy biết chuyện trong nhà cậu? Hình như lão Hoàng vẫn chưa biết…” Nói đến đây Diệp Phồn Tinh nghi hoặc, nghiêng nghiêng đầu nhìn anh.
Lộ Thâm dừng lại một chút, nói: “Lão Lưu và bố của tôi là bạn bè, ông ấy lấy cương vị cá nhân để tới.”
“Hả?” Diệp Phồn Tinh tỉnh ngộ, “Hèn gì Thu Tĩnh luôn nói lão Lưu vô cùng khoan dung với cậu, hóa ra hai người còn có mối quan hệ như vậy nha!”
“Ừm.”
“Vậy chuyện cậu nghỉ học sau đó chuyển đến lớp chúng ta, cũng là do lão Lưu sắp xếp à?”
Lộ Thâm chưa kịp nói gì, Diệp Phồn Tinh “a” lên một tiếng phản ứng lại, “Nếu như cậu không muốn trả lời cũng được, tôi nghe thấy mọi người trong lớp nói như vậy, có chút tò mò nên mới tùy tiện hỏi một chút thôi.”
Lộ Thâm không thích người khác dò hỏi đến chuyện riêng của mình, nhưng nhìn thấy cô nương trước mắt rõ ràng rất muốn biết đáp án nhưng vẫn luôn cố gắng nghĩ đến cảm nhận của anh, những kháng cự ở trong lòng không biết vì sao liền biến mất.
Anh im lặng một lát, nở nụ cười: “Không sao, chuyện này cũng không phải là bí mật gì, không có gì khó nói cả.”
“Thật?” Hai mắt Diệp Phồn Tinh sáng lên, nhướng mày sáp lại, “Vậy cậu có thể nói cho tôi biết vì sao lúc đó cậu lại muốn tạm nghỉ học được không? Hay là giống như mọi người nói vậy, là do cậu đánh nhau với người khác đến nỗi vào đồn cảnh sát, suýt chút nữa bị giam lại hả?”
Nhớ lại những lời đồn liên quan đến mình ở trong trường, Lộ Thâm nhíu mày, không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ hỏi: “Nếu như tôi nói đúng thì sao?”
“Đúng thì đúng thôi, cái này có gì đâu, ai mà không có lịch sử đen tối chứ.” Diệp Phồn Tinh nhún vai một, “Hơn nữa, cậu cùng không phải là người cuồng bạo lực đi đánh người khác mà không có lý do, chắc chắn người đó đã làm chuyện gì rất quá đáng nên cậu mới đánh hắn.”
Lộ Thâm sững sờ, trong lòng giống như bị cái gì đó bóp nhẹ một cái.
“Tin tưởng tôi như vậy à?” Anh nhướng mày cười nhẹ một tiếng, giọng nói không tự giác mà trở nên mềm mại, những lời ở sâu trong đáy lòng anh chưa bao giờ nói với người khác, cũng không biết vì sao lại có xúc động muốn trút ra hết.
Giọng cười của người này cũng dễ nghe quá đi. Diệp Phồn Tinh nhịn không được nhìn anh một cái, trên mặt hơi nóng: “Tôi tinh tưởng ánh mắt của bản thân.”
Cô nói xong không đợi anh phản ứng, lại hỏi, “Cho nên rốt cuộc là đã chuyện gì xảy ra vậy?”
“Tên kia là hàng xóm cách vách nhà chúng tôi, từ nhỏ tôi đã gọi hắn ta là chú…” Lộ Thâm rủ mắt xuống, khóe miệng khẽ cong dần dần thẳng tắp, “Hắn, có ý đồ bỉ ổi, dâm loạn với Ninh Ninh, bị tôi phát hiện.”
“Cái gì?” Nụ cười của Diệp Phồn Tinh cứng lại, hai mắt trợn lên.
Lộ Thâm liếc nhìn cô một cái, giấu đi sự tàn bạo còn lại trong mắt anh, qua loa tóm tắt mọi chuyện lại một lần.
Hóa ra tên biến thái khốn nạn, bỉ ổi kia có ý đồ dâm loạn với Ninh Ninh, ở ngoài mặt là một người nhiệt tình, là người tốt bụng. Sau khi nhà Lộ Thâm xảy ra chuyện, hắn không tránh xa nhà anh như những người khác, ngược lại thường xuyên chủ động đến giúp đỡ.
Lúc đó Lộ Thâm phải đi học, bà nội lại phải đi ra ngoài để nhặt chai, khó tránh khỏi việc không chăm sóc tốt cho Lộ Ninh tuổi còn nhỏ. Đúng lúc chỗ làm của hắn ta gần với trường học của Lộ Ninh, thấy vậy đứng ra đảm nhận việc mình có thể đưa đón Lộ Ninh đi học.
Lúc đó Lộ Thâm không biết bộ mặt thật của hắn ta, dĩ nhiên là trong lòng vô cùng cảm kích rồi đồng ý, không ngờ ngày hôm đó trên trường được tan học sớm, anh tâm huyết dâng trào đi đón em gái và muốn cho em gái một bất ngờ, lại bắt gặp cảnh tượng hắn đang ôm Ninh Ninh vào trong ngực, có ý đồ bỉ ổi, dâm loạn với Lộ Ninh.
Lộ Thâm sửng sốt giận điên lên, sau đó suýt chút nữa giết chết hắn.
Cũng may người qua đường báo cảnh sát nên hắn ta mới không bị anh đánh chết.
Về sau tên kia muốn kiện anh cố ý đả thương người khác, anh lại muốn kiện hắn tội dâm loạn trẻ em, hai người cùng nhau kiện cáo.
Lộ Thâm một là muốn dồn hết tâm tư vào vụ kiện, hai là sợ em gái sau này gặp lại chuyện như vậy, liền quyết định muốn bỏ học— đúng vậy, lúc ấy anh muốn trực tiếp bỏ học chứ không phải là tạm nghỉ học. Là lão Lưu không đồng ý, khuyên anh thật lâu, lại còn không quan tâm đến khuôn mặt già nua của mình, lấy tiền giúp anh mời một luật sư giỏi nhất thành phố, giúp anh thắng kiện, anh mới có cơ hội học lại lớp 12.
“Hóa ra là như vậy…”
Diệp Phồn Tinh nghe xong vừa tức giận vừa nghĩ mà sợ, quả thực cô không dám tưởng tượng nếu ngày đó Lộ Thâm không tan học sớm, không có tâm huyết trào dâng muốn đi đón Lộ Ninh, cô gái nhỏ sẽ phải gánh chịu những thứ gì. Còn có Lộ Thâm….
May mắn có