Editor: Mộc Lạp Đề
Khóe môi lưu lại cảm xúc mềm mại, khiến cho Lộ Thâm mơ hồ cảm giác được mình đã bị trêu chọc. Nhưng thái độ của Diệp Phồn Tinh thực sự quá tự nhiên và ngay thẳng, anh im lặng một lát, gắng đè xuống sự khó chịu ở trong lòng.
Có lẽ cô chỉ lo nói chuyện, chắc không nghỉ nhiều như vậy đâu.
Suy nghĩ như vậy, Lộ Thâm liền đem câu nói của Vương Kiến Nam vừa hiện lên “Hình như Phồn Tinh thích anh” ném ra khỏi đầu. Sau đó, anh tỉnh táo lại “ừ” một tiếng: “Cậu thích món gì? Để tôi nói bà nội chuẩn bị.”
“Tôi muốn ăn sườn xào chua ngọt, sợi khoai tây xào, còn có thịt kho tàu với đậu hủ nữa.” Diệp Phồn Tinh vẫn luôn quan sát phản ứng của anh, ngoài miệng nói như vậy thôi chứ trong lòng vui vẻ đến nỗi nổi bong bóng rồi: anh không lộ ra vẻ mặt ghét bỏ cũng không nói cô lần sau không được làm như vậy, điều này chứng minh điều gì? Điều này chứng minh anh không ghét sự gần gũi của cô!
Hi hi hi, tốt quá rồi.
Mắt hạnh của Diệp Phồn Tinh hơi di chuyển, quyết định tiếp tục kiên trì, khiến cho anh sớm ngày quen thuộc thậm chí là thích sự đụng chạm của cô. Nhưng mà vừa mới bắt đầu không nên quá cố ý, cô nhịn một chút, cuỗi cùng vẫn nhịn xuống sự chộn rộn ở trong lòng, ngay lập tức không tiếp tục làm động tác gì nữa. Mà là đợi sau khi hết tiết này, mới đứng dậy cố ý đá vào chân bàn, lảo đảo bổ nhào vào người anh.
“Cẩn thận một chút.”
Kết quả vẫn vẫn chưa vào Lộ Thâm thì anh đã nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy.
Diệp Phồn Tinh: “…”
Diệp Phồn Tinh cảm thấy thật đáng tiếc.
Vừa nãy cô ngồi ngắm rất lâu mới nhắm trúng được vị trí này.
Nhưng mà anh đỡ cô, đây cũng tính là tiếp xúc tay chân, cô nhanh chóng thu lại sự mất mác ở trong lòng, ngẩng đầu bĩu môi với anh, “Đầu gối va vào cái ghế của cậu, đau.”
Nghe thanh âm làm nũng của cô, trông rất tủi thân, Lộ Thâm khẽ giật mình, theo bản năng muốn giúp cô xoa xoa vết thương. Những nghĩ tới người trước mắt này không phải là em gái nhà mình, anh nhanh chóng tỉnh táo lại: “… Cậu tự mình xoa đi.”
“Ờ.” Diệp Phồn Tinh biết dừng lại đúng lúc, cúi đầu xoa xoa đầu gối bị va một chút, chờ sau khi hết đau , mới ngẩng đầu nháy mắt với anh, “Cậu còn chưa đi à?”
Ánh mắt của Lộ Thâm vô thức rơi trên đầu gối của cô: “…Đi đây.”
Anh nói xong nhanh chóng đứng dậy đi ra khỏi phòng học, để lại Diệp Phồn Tinh âm thầm cười trộm một lát, sau đó mới khẽ ngâm nga điệu hát nhân gian, tâm trạng vô cùng tốt đi đến căn tin ăn cơm.
Sự việc vừa rồi diễn chỉ ra trong nháy mắt, hai người Triệu Thu Tĩnh ngồi ở trước cũng không chú ý đến, lúc này nhìn thấy vẻ mặt xuân phong đắc ý của Diệp Phồn Tinh, cô mới có chút tò mò: “Cậu đây là đã nhặt được tiền hay trúng số độc đắc vậy? Sao đột nhiên tâm trạng lại tốt như vậy?”
Diệp Phồn Tinh cười thần bí: “Trẻ con không nên hỏi nhiều.”
Triệu Thu Tĩnh: “..Tớ trẻ con, vậy xin hỏi cụ bà người bao nhiêu tuổi rồi?”
“Thực không dám giấu diếm, thân già này năm nay hơn chín trăm mười bảy tuổi, đợi thêm hơn bảy mươi năm nữa là có thể lịch kiếp thành tiên rồi.”
“….Sau khi thành lập Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa, không cho phép thành tinh, cảm ơn.”
Bầu trời xanh biếc, khuôn mặt tươi cười dào dạt thanh xuân, cuộc trò chuyện không có dinh dưỡng nhưng lại khiến cho đối phương cười không ngừng, cộng thêm trái tim đang vui vẻ và kích động của thiếu nữ… hết thảy đều là dáng vẻ xinh đẹp nhất.
*********
Tối hôm đó, Diệp Phồn Tinh đã thay đổi sự lười biếng trước kia sau khi làm xong bài tập về nhà, lật hai cuốn vở ghi chép mà Lộ Thâm cho cô—nếu đã hạ quyết tâm rồi, cô sẽ không cho phép bản thân lùi bước. Huống chi, chỉ cần nghĩ đến mỗi chữ ở bên trong đều cất giấu tấm lòng nặng trĩu của anh, cô liền cảm thấy cả người tràn đầy sức mạnh.
Giữ được anh trong tay, cùng anh thì vào Hoa Đại, sau đó cùng anh trải qua bốn năm đại học đầy tốt đẹp gì đó, quả thật chỉ nghĩ về nó thôi cũng khiến người ta ngây ngất!
Diệp Phồn Tinh cười híp mắt cúi đầu hôn vào cuốn sổ kia một cái, sau đó liền thu lại cái tâm tư đang bay bổng của mình, tập trung cúi đầu vào học.
Trình độ của học bá không phải là dùng để trưng cho đẹp, bài ghi chép mà Lộ Thâm sửa lại cho cô đối với cô vô cùng có ích. Những điểm kiến thức mà trước đây cô không hiểu hay lười suy nghĩ, sau khi xem qua phân tích của anh, nhanh chóng trở nên bình thường và dễ hiểu. Diệp Phồn Tinh dần dần cảm thấy hứng thú, học tập ngày càng có hiệu quả.
Đương nhiên, trong lúc cố gắng học tập cũng không thể quên kế hoạch thả thính được. Mấy ngày sau ở trong trường, khi vào học Diệp Phồn Tinh rất chăm chỉ nghe giảng bài, đồng thời cũng không quên làm theo kế hoạch của chính mình, từng bước từng bước trêu chọc Lộ Thâm.
Từ việc giống như vô tình chạm vào cánh tay hay bàn tay, rồi đến cả việc vô tình hay cố ý vỗ vào lưng anh, chạm vào mặt anh gì đó, kỹ năng diễn xuất của Diệp Phồn Tinh ngày càng thuần thục hơn rồi.
Quan trọng nhất là, hình như Lộ Thâm đã bắt thích ứng với cái hình thức chung sống này rồi.
Ví dụ như ngày hôm nay khi đi xuống lầu để học thể dục, bởi vì cô chạy quá nhanh nên bị trượt cầu thang, cả người đâm anh đang đi trước, anh cũng không cảm thấy cả người trở