*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Vừa mới tan làm,” Lộ Thâm cố gắng không chú ý đến nửa câu sau của Diệp Phồn Tinh, nói, “Có chuyện gì?”
Diệp Phồn Tinh hì hì cười: “Nhớ cậu có được tính là có chuyện không?”
Lộ Thâm: “… Không tính, không có chuyện gì thì tôi cúp đây.”
“Đừng đừng đừng! Tớ không nói nữa còn không được sao!” Diệp Phồn Tinh không dám tiếp tục trêu chọc anh nữa, thu lại ý cười bỡn cợt nói: “Là vừa rồi, bố tớ đột nhiên…Chính là, tớ cũng không biết nên nói như thế nào nữa, xem như là quan tâm tớ một chút đi? Cậu cũng biết ông ấy, luôn đối xử với tớ như cấp dưới, hôm nay cũng không biết bị động kinh cái gì, thế mà lại đóng vai ông bố hiền hậu… Ai ya dù sao trong lòng tớ vẫn, cảm thấy rất kỳ quái.”
Bước chân Lộ Thâm hơi dừng lại, giọng nói vô thức dịu hơn một chút: “Cái này thì có gì mà kỳ lạ, dù sao ông ấy cũng là bố cậu.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Nhưng mà trước đây ông ấy chưa từng như vậy.” Bình thường Diệp Phồn Tinh không bao giờ nói chuyện của gia đình mình với người khác, nhưng không biết vì sao bây giờ cô lại rất muốn chia sẻ về cuộc sống của mình với anh, cô ngẩng đầu nhìn nửa vầng trăng sáng ở trên bầu trời, nhẹ giọng kể về quá khứ của mình cho anh nghe, “Lúc tớ còn nhỏ ông ấy vẫn luôn là rất bận, tớ thường xuyên không thấy được mặt ông ấy. Cho dù khi tình cờ gặp mặt, ông ấy cũng sẽ không giống những người bố khác ôm tớ dỗ dành tớ, chứ đừng nói đến việc mang tớ ra ngoài chơi gì đó.”
“Trong ấn tượng của tớ, vẻ mặt ông ấy luôn không có cảm xúc, cao cao tại thượng, cho dù khi nói chuyện với mẹ tớ, cũng rất ít cười. Nhưng tớ vẫn muốn gẫn gũi với ông ấy, bởi vì trong miệng mẹ tớ ông ấy là một sự tồn tại vô cùng hoàn mỹ. Mẹ tớ luôn nói với tớ, bố của tớ rất lợi hại, lợi hại hơn tất cả những người bố của các bạn khác trên thế giới này. Ông ấy cũng rất yêu tớ, chỉ là thấy tớ còn nhỏ như vậy, không biết nên làm thế nào để không làm tớ tổn thương.”
“Tớ tin mẹ sẽ không gạt tớ, vì thế lần nào tớ cũng đều chủ động thân thiết với ông ấy. Ngược lại ông ấy sẽ không cảm thấy mất kiên nhẫn, thế nhưng chỉ tiếp nhận một cách bị động, chưa từng có chủ động bày tỏ cái gì, nhiều nhất chính là bảo thư kí hoặc mẹ tớ mua quà cho tớ, đi cho có lệ. Nhưng chỉ như vậy thôi cũng khiến tớ vô cùng vui vẻ, cho đến sau này khi mẹ tớ tự sát qua đời, tớ mới biết được những chuyện lúc trước của hai người họ trong quyển sổ nhật kí của mẹ tớ…… tớ,tớ liền không muốn gần gũi ông ấy nữa.” Nói đến đây Diệp Phồn Tinh im lặng một lát, “Tớ bắt đầu hận ông ấy, tớ cảm thấy sự lạnh lùng, tàn nhẫn và vô tình của ông ấy đã hại chết mẹ tớ, tớ nói với ông ấy rất nhiều rất nhiều lời khó nghe, nhưng ông ấy không tức giận, chỉ mặc tớ khóc nháo đánh chửi, sau đó ông ấy đã chủ động ôm tớ lên, nói với tớ một tiếng xin lỗi.”
“Nhưng cũng chỉ là một lần mà thôi. Sau đó ông ấy cưới mẹ kế, quan hệ giữa tớ và ông ấy ngày càng tồi tệ hơn, tớ cảm thấy ông ấy đã phản bội mẹ tớ, cũng phản bội tớ, vì thế tớ đã đối nghịch với ông ấy và dì Đồng ở khắp mọi nơi, nhưng ông ấy……”
Không biết nghĩ tới cái gì, Diệp Phồn Tinh đột nhiên nói không nổi nữa. Lộ Thâm nhớ lại dáng vẻ của Diệp Tấn Thành ở đồn cảnh sát vào ngày hôm đó, nhướng mày suy đoán một câu: “Nhưng mà ông ấy chưa từng bởi vì những chuyện này mà giận cậu, đúng không?”
“…… Ừ.” Lúc này Diệp Phồn Tinh mới ý thức được, hóa ra bản thân đã từng tùy hứng như vậy, cũng từng được người khác bao dung như vậy. Lại nghĩ đến hành động của Diệp Tấn Thành trong chuyện của Ôn Trác Vũ, chóp mũi của cô bỗng dưng có chút ê ẩm, những oán hận và mệt mỏi đè nén ở đáy lòng trong nhiều năm qua cuối cùng cũng đã có một lối ra.
Cô vẫn luôn cảm thấy bố của cô không yêu cô chút nào, nhưng hóa ra, trong lòng ông ấy cũng để ý đến đứa con gái này sao?
Có lẽ đoán được cô đang suy nghĩ cái gì, Lộ Thâm lại nói một câu: “Có lẽ bố cậu là một người nội liễm*, không giỏi biểu đạt.”
*Nội liễm: để chỉ sự hướng nội của một người, có nghĩa là mọi biểu cảm,tâm tư, tình cảm họ sẽ thu vào trong lòng và không biểu hiện ra bên ngoài.Diệp Phồn Tinh hoàn hồn, im lặng một lát, cô chớp đi sự ẩm ướt ở dưới đáy mắt, nở nụ cười: “Cậu đang an ủi tớ sao?”
Lộ Thâm: “….Tôi chỉ là tùy việc mà xét thôi*.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
*Thấy có việc gì thì nói về việc đó.“Được rồi, nam thần nói cái gì thì chính là cái đó.”
Trong thanh âm mỉm cười của cô gái tràn đầy nuông chiều và ngọt ngào, Lộ Thâm bất đắc dĩ, bên tai không khỏi có chút nóng lên. Anh giơ tay xoa xoa mi tâm, nhịn không được mà kêu tên cô: “Diệp Phồn Tinh.”
“Có! Trưởng quan có gì dặn dò?”
“…… Cậu ngậm miệng lại, tôi cúp máy đây.”
Diệp Phồn Tinh vô cùng mặt dày vô sỉ tỏ vẻ: “Không có hôn ngủ ngon, không cho cúp.”
Lộ Thâm đã quen với những lời nói khiến người khác giật mình của cô, mí mắt co lại sau đó tỏ ra bình tĩnh: “Trong mơ cái gì cũng có, nhanh chóng rửa mặt cái rồi đi ngủ đi.”
Nói xong không đợi cô kháng nghị liền cúp máy.
Diệp Phồn Tinh: “……”
Diệp Phồn Tinh cũng không gọi lại nữa, mà liên tục gửi một chuỗi lớn meme bày tỏ: Bảo bảo tức giận rồi, muốn hôn hôn ôm ôm bế thật cao mới được!
Sau khi Lộ Thâm có điện thoại mới thì liền sử dụng WeChat. Lúc này nhìn thấy những meme mà cô gửi tới, chàng trai nhịn không được, cong môi phát ra một tiếng cười nhẹ.
“Chậc chậc chậc anh nhìn cái gì
đấy mà cười phơi phới vậy!”
Phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói của Hầu Tử, Lộ Thâm lập tức hoàn hồn muốn cất điện thoại, lại vì mất đi cơ hội liền bị Hầu Tử giành trước một bước, thấy được nội dung trên điện thoại.
“Ai nha, hóa ra là đang nói chuyện phiếm với Phồn Tinh muội muội nha, hèn gì vui vẻ như vậy!” Vẻ mặt Hầu Tử tinh quái ôm bả vai Lộ Thâm, nháy mắt ra hiệu rồi nở nụ cười, “Nhanh nói cho em nghe một chút đi, hai người tiến triển đến bước nào rồi?”
Lộ Thâm bay nhanh chóng cất điện thoại vào trong túi quần, đè độ cong ở trên khóe miệng xuống: “Không có bước nào cả.”
“Thôi đi, nếu thật sự cái gì cũng chưa xảy ra, cô ấy lại muốn anh hôn hôn ôm rồi bế lên cao sao?” Hầu Tử liếc mắt nhìn anh, “Mọi người đều là anh em, anh thật sự không có suy nghĩ đó sao.”
“Thật không có.” Lộ Thâm nói đột nhiên nghĩ đến, thời gian giao ước của hai người sắp đến rồi, anh dừng lại một chút, ý cười còn sót lại trong mắt anh như thủy triều rút đi, biến thành một tia phức tạp không thể nào phân biệt, “Anh không có ý kia với cậu ấy.”
Hầu Tử im lặng nhìn anh, một lúc sau lấy điện thoại ra, mở chức năng soi gương đưa đến trước mặt anh: “Anh hãy nhìn biểu cảm trên gương mặt này đi, lời này nói, bản thân anh có tin không?”
Dưới ánh đèn đường mờ tối, giữa hai hàng lông mày của chàng trai trong gương xiết chặt, ánh mắt giãy giụa, trên khuôn mặt không còn nhìn thấy được một chút sự bình tĩnh và thản nhiên của thường ngày.
Lộ Thâm giật mình nhìn cậu, trong lòng giống như bị người ta đấm mạnh một cái.
Anh cảm nhận được một cách rõ ràng, có một cái gì đó bị anh đèn nén ở dưới đáy lòng, bây giờ không khống chế được mà muốn phá kén chui ra.
***
Cả đêm nay Lộ Thâm đều không ngủ, anh dùng thời gian cả đêm, gắt gao đem tất cả những suy nghĩ không nên có đó đ3 xuống lại.
Nhưng mà có một số việc không phải anh không thừa nhận thì nó sẽ không tồn tại. Buổi sáng hôm sau, anh sắp xếp lại tâm trạng thật tốt, đến trường một cách bình thường. Ai ngờ mới vừa đi đến cổng trường, thì thấy Diệp Phồn Tinh bước xuống từ một chiếc xe Maserati màu vàng vô cùng huênh hoang.
Chủ nhân của chiếc Maserati chủ nhân là một thiếu niên cũng tầm tuổi bọn họ, tóc nhuộm màu nâu ấm, ăn mặc thời thượng, mặt mũi vô cùng đẹp trai, khi đứng cùng một chỗ với cô, nhìn vô cùng xứng đôi.
Diệp Phồn Tinh sau khi xuống xe, thì cậu ta lấy từ trong xe ra một hộp cơm vô cùng tinh xảo, trông có vẻ rất đắt rồi đuổi theo cô: “Phồn Tinh, đồ ăn sáng của nhà hàng này thật sự rất ngon, tớ bảo người xếp hàng cả một tiếng đồng hồ mới mua được, dù sao cậu cũng thử một miếng đi!”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Không cần, tôi đã ăn rồi. Cảm ơn cậu đã cho tôi đi nhờ xe, gặp lại sau!” Diệp Phồn Tinh vội vàng đi vào phòng học để muốn nhìn thấy Lộ Thâm, hoàn toàn không có tâm tư để nói nhảm với Văn Trì, nói xong liền xua xua tay xoay người đi.
Mấy ngày nay lão Vương có việc xin nghỉ, cô không còn cách nào khác phải đón xe để đi học, gặp phải Văn Trì đơn giản chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Nhưng mà đối với Văn Trì mà nói, cuộc gặp gỡ sáng nay là sự việc đã được mưu tính từ lâu—— đúng vậy, sau từ lần ngẫu nhiên gặp nhau ở cửa hàng đó, cậu liền để ý đến Diệp Phồn Tinh, chỉ là bởi vì hai người đều phải đi học, Nhị trung và Thánh Đắc cách nhau cũng xa, nên cậu mới chậm chạp không triển khai hành động. Cũng may Thánh Đắc nghỉ sớm hơn Nhị trung mấy ngày, cậu mới tìm được cơ hội tốt như vậy để tiếp cận cô.
Đương nhiên Diệp Phồn Tinh hoàn toàn không biết cậu đang suy nghĩ cái gì, đi nhờ xe cậu để đến trường, đơn giản chỉ là không muốn đến trễ.
Bây giờ sau khi nói một tiếng cảm ơn, cô nhanh chóng chạy về phía cổng trường, kết quả chưa chạy vài bước, liền nhìn thấy chàng trai ở trên đầu quả tim của mình.
Hai mắt Diệp Phồn Tinh sáng lên, nụ cười lễ phép giả tạo ở trên mặt lập tức nở rộ thành hoa: “Bạn cùng bàn! Chào buổi sáng!”
Cô nhảy nhót tung tăng như một chú chim, ba chân bốn cẳng bay về phía anh.
Chỉ trong nháy mắt, Lộ Thâm cảm giác được linh hồn của chính mình đều bị cô chạm nhẹ một cái. Anh cúi đầu lẳng lặng nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô gái ở trước mắt, thật lâu sau, cố gắng nhắm đôi mắt hơi cay lại.
“Chào buổi sáng.”
Nhịp tim ở trong lồng ngực bị mất khống chế mà đập như tiếng sấm, ghen tỵ và tự ti như một cơn bão quét sạch cả tâm trí anh, mùa đông năm mười chín tuổi này, cuối cùng Lộ Thâm không còn cách nào lừa mình dối người mà nói với bản thân: Tôi không thích Diệp Phồn Tinh.
Làm sao mà không thích đây?
Cô tốt đẹp như vậy, đáng yêu như vậy, khiến người ta hận không thể nuông chiều và yêu thương cô cả một đời.
*****************
Editor: đọc mấy câu cuối mà vừa ngọt vừa thương hichic:((