Editor : Mộc lạp Đề
" Cậu không đồng ý tớ sẽ không đứng dậy."
Ôn Trác Vũ hai mắt đỏ bừng , trong mắt đầy tối tăm và bướng bỉnh , Diệp Phồn Tinh nhìn thấy không khỏi hoảng sợ , theo bản năng đẩy cậu ta ra , lùi về sau hai bước : " Cậu... Cậu thích quỳ thì quỳ đi , tôi còn phải đi học , đi trước đây."
" Phồn Tinh."
Ôn Trác Vũ cũng không ngờ bản thân đã làm đến mức này , mà cô ấy vẫn không có một chút dao động , nhất thời cảm thấy lòng như tro nguội.
Diệp Phồn Tinh nghĩ đến đây là nhà của cậu ta , cậu ta sẽ không có chuyện gì được , liền xoay người đi thật nhanh -- Ôn Trác Vũ cầu xin tình cảm không thành liền dùng hành động cơ thể để uy hiếp, khiến cho cô lần đầu tiên ý thức được , người này căn bản không ôn hòa và dễ nói chuyện như vẻ bề ngoài vậy . Trong lòng cô bực bội bất an hơn , đột nhiên không muốn tiếp tục qua lại với cậu ta về bất cứ cái gì nữa.
Dù sao cái gì nên nói cũng đã nói , nên làm cô cũng đã làm rồi , nếu như cậu ta vẫn chịu không nghe , một mực khăng khăng cố chấp , vậy ... cô cũng hết cách rồi.
" Phồn Tinh ! Đứa bé này ! Con đợi một chút !"
Ôn lão phu nhân vẫn một mực chú ý động tĩnh ở trong phòng , Diệp Phồn Tinh bỗng nhiên hoàn hồn , dừng lại ở đầu cầu thang.
" Bà nội Ôn , rất xin lỗi , con hình như khuyên không được bạn học Ôn..."
" Con có thể làm được ! Chỉ cần con nguyện ý , con nhất định có thể làm được !" Ôn lão phu nhân bắt tay của cô lại , " Phồn Tinh à , ta không vòng vo với con nữa , tiểu Vũ nhà chúng ta mặc dù thân thể có chút yếu ớt , tính cách cũng có chút yếu đuối , nhưng nó thật lòng thích con . Hai nhà chúng ta lại có qua lại trên phương diện làm ăn , gia thế cũng tương đương , nếu như con đồng ý cho tiểu Vũ một cơ hội , bà nội bảo đảm , nhất định sẽ đem con trở thành cháu gái ruột mà thương yêu !"
Cái quái gì đây ?!
Diệp Phồn Tinh không ngờ lão thái thái này trong lòng có cái chủ ý như vậy , cô nhất thời kinh ngạc lẫn lộn : " Không được , bà nội Ôn , con năm nay mới 17 tuổi , vẫn chưa trưởng thành đâu ! "
" Bà biết bà biết , nhưng gia đình chúng ta là như vậy , vừa ra đời liền đính hôn cũng không phải không có , hơn nữa con không phải sắp đến tuổi trưởng thành hay sao ...."
Diệp Phồn Tinh không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Ôn lão phu nhân , thấy bà càng nói càng thái quá , rốt cuộc không nhịn được mà hít sâu một cái , cắt ngang lời bà : " Bà nội Ôn , rất xin lỗi , con đã có bạn trai rồi , cũng không có ý định chia tay với anh ấy . Về phía Ôn Trác Vũ , bà vẫn là nghĩ ra biện pháp khác đi , con thật sự là lực bất tòng tâm."
Ôn lão phu nhân vẻ mặt cứng đờ , còn muốn nói điều gì đó , Diệp Phồn Tinh đã lễ phép , không cho cự tuyệt mà cáo từ.
Nhìn bóng lưng dứt khoát đã đi xa của cô ,khuôn mặt của Ôn lão phu nhân cuối cùng cũng trầm xuống.
Tiểu nha đầu này , quá không biết đều.
Nếu không phải tiểu Vũ nhà bọn họ sống chết muốn nhất định phải là nó , tình hình phát triển của Diệp gia mấy năm gần đây cũng không tệ , nó cho rằng nó có thể được làm cháu dâu Ôn gia bọn họ ư ?
Lại nghĩ đến Ôn Trác Vũ , trận bệnh lần đầy đều là do Diệp Phồn Tinh ban tặng , Ôn lão phu nhân ánh mắt càng lạnh hơn , nhưng khi bước vào phòng thấy Ôn Trác Vũ cả người co quắp lại nằm trên mặt đất , sắc mặt trắng bệch giống như sau một khắc liền sẽ chết đi của cháu trai bảo bối , ý lạnh trên khuôn mặt lại càng trở nên nồng đậm hơn , càng không biết làm sao.
" Con đứa bé này , sao lại tuyệt vọng như vậy , trên đời này có nhiều cô gái tốt như vậy, con vẫn cứ khăng khăng..."
" Con không cần người khác , con chỉ muốn Phồn Tinh,... Bà nội , con chỉ muốn Phồn Tinh ! "
Sau khi gầm nhẹ lên một câu , nhìn thấy cháu trai đột nhiên đau đớn che ngực mà co giật , Ôn lão phu nhân vừa tức vừa vội , đâu còn nói đến việc khuyên cậu ta từ bỏ , chỉ có thể vừa hô tô "gọi bác sĩ " vừa trấn an nói : " Được được được , trước tiên con đừng xúc động , bà nội giúp con , nhất định sẽ giúp con , a ?! "
******************
Diệp Phồn Tinh không biết ý nghĩ thật sự của Ôn lão phu nhân , nhưng thái độ của Ôn lão phu nhân và Ôn Trác Vũ hôm nay , khiến cô theo bản năng không muốn có một chút quan hệ nào với Ôn gia nữa , thế là cô cự tuyệt sự hộ tống của tài xế Trần , gọi một chiếc Didi* chuẩn bị trở về trường học.
" Có phải Diệp tiểu thư không ? Chào cô , mời cô lên xe ."
*滴滴出行 ( Didi chuxing):là một ứng dụng cho thuê xe taxi,xe hơi , xe tốc hành... ở Trung Quốc.
Tài xế Didi rất nhanh liền tới thấu , đột nhiên cô nghe thấy sau lưng có người gọi cô.
" Diệp Phồn Tinh? Thật sự là cậu ư , cậu làm gì ở đây vậy ? "
Vừa quay đầu liền nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai chói lọi như ánh mặt trời của Văn Trì , khuôn mặt tiểu thịt tươi hoàn toàn phù hợp với xu hướng hiện nay , giọng điệu không tốt lắm mà trả lời một câu : " Liên quan gì tới cậu ? "
Mặc dù hai nhà là thế giao , nhưng Văn Trì những năm trước vẫn luôn học tập ở nước ngoài , hai năm gần đây mới về nước phát triển , Diệp Phồn Tinh với cậu ta cũng không không quá quen thuộc , trước đây cảm giác đối với hắn cũng chỉ là " người này tôi biết " . Nhưng mà bây giờ , cứ nghĩ đến những chuyện tồi tệ liên tiếp xảy ra đều do cậu ta mà ra , cô thật sự là không thể bày ra sắc mặt tốt - nói cô giận cá chém thớt cũng được , không nói đạo lí cũng được , dù sao bây giờ cô chỉ nhìn thấy cậu ta thôi cũng cảm thấy vô cùng bực bội.
" Tại sao lại không liên quan đến tôi , đây là nhà của cậu tôi." Văn Trì sau khi nói xong không biết nghĩ đến cái gì , vẻ mặt trở nên không vui , giọng điệu cũng trở nên không có một chút khách sáo : " Cậu là đến thăm em họ tôi ? Sao ? Lại tới đem nó ra làm trò đùa ư ? Tôi cảnh cáo cậu , em họ của tôi là người , không phải là con chó hay con mèo , cậu nếu không thích em ấy thì đừng trêu chọc em ấy , bằng không tôi...."
" Bằng không thì cậu sẽ như thế ? Đánh tôi sao ? Đại ca , nghĩ đến cách thể hiện tình yêu của hai anh em nhà các người thôi tôi cũng đã cảm thấy phiền phức rồi , trước tiên làm cho rõ tình hình rồi lại nói tiếp , nếu không sẽ chỉ khiến người khác cảm thấy cậu là đồ nhược trí !"
Diệp Phồn Tinh lúc đầu không có tức giận , chỉ là bực bội một chút , nghe cậu ta nói như vậy , lửa giận trong lòng lần này bỗng dưng bùng lên . Cô cười lạnh một tiếng , đạp một cú thật mạnh lên trên bàn chân của Văn Trì , sau đó cũng không quay đầu lại
mà đi lên xe.
Văn Trì : "...."
Văn trì đột nhiên không kịp phòng bị thì bị đạp một cái , sau khi hoàn hồn thì ôm chân nhảy lên mà kêu to : " Cái đệch , Diệp Phồn Tinh cậu điên à?! Làm cái gì tự nhiên động thủ.... không phải , động cước a *!"
*Bởi vì câu trên của VT cậu nói là động thủ có nghĩa là dùng hành động bằng tay (动手) , nhưng PT đá cậu ta bằng chân nên cậu ta mới nói lại là động cước (动脚 , 脚 là cái chân).
Trả lời cậu là một loạt luồng khói xe ô tô.
Văn Trì : "...."
Văn Trì cậu đã lớn như vậy vẫn chưa từng bị nữ sinh nào đánh , cậu nhe răng trợn mắt vịn cây cột điện ở sau lưng , đợi cơn đau ở chân từ từ đỡ hơn , cậu mới hậu tri hậu giác * nhớ tới lời nói của Diệp Phồn Tinh .
*Hậu tri hậu giác (后知后觉) : sau khi nghe xong hay làm gìđó xong mới hiểu ra vấn đề.
Cái gì mà trước tiên làm cho rõ tình hình rồi lại nói tiếp ? Cậu không phải chỉ lười biếng không lên lớp vào buổi sáng thôi sao , chẳng lẽ đã bỏ lỡ tin tức gì mới rồi ư ?
Nghĩ như vậy , Văn Trì vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho đứa bạn cùng bàn . Hỏi một chút mới biết được , hóa ra hai ngày trước ở trong trường mọi người không kiêng nể mà truyền ra tin đồn , các loại tin đồn không đúng sự thật : " Diệp Phồn Tinh chơi trò mập mờ với em họ cậu , nuôi lốp xe dự phòng", người ta đã có bạn trai rồi , cự tuyệt lời tỏ tình của em họ cậu , hoàn toàn không muốn để cho Ôn Trác Vũ hãm sâu hơn nữa.
Văn Trì : "..."
Văn Trì cuối cùng cũng biết vì sao Diệp Phồn Tinh lại tức giận rồi.
Cậu có chút xấu hổ , sau khi cúp điện thoại thì do dự một chút , ngượng ngùng gửi cho Diệp Phồn Tinh một cái tin nhắn để xin lỗi : " Xin lỗi cậu a , tôi sáng hôm nay xin nghỉ nên không đi học , không biết chuyện em họ tôi tỏ tình với cậu , là hiểu lầm . Cái đó.... tôi xin lỗi cậu vì những câu nói vừa rồi , hi vọng cậu đừng để ở trong lòng."
Mỗi người đều có thân sơ xa gần* , trước ngày hôm nay , Diệp Phồn Tinh trong mắt cậu chính là con gái của nhà thế giao , ngoại trừ dáng dấp có chút xinh đẹp , thì cũng không khác gì những thiên kim tiểu thư mà cậu quen biết , chỉ có gia thế nhưng lại không có chiều sâu tâm hồn .
*Thân sơ xa gần (亲疏远近) : là những người có mối quan hệ rất thân thiết với bạn ( họ hàng thân thích ,...) , nhưng bạn lại không thân thiết với họ , còn có những người không có mối quan hệ thân thiết gần gũi ( họ hàng , thân thích,.. ) thì bạn lại thân thiết với những người đó.
Ôn Trác Vũ lại không như vậy , đó là em họ ruột của cậu ta , tính cách hai người khác biệt tương đối lớn , bình thường cũng không chơi thân cho lắm , nhưng đó cũng là người trong nhà. Hơn nữa , bữa tiệc sinh nhật của Ôn Trác Vũ cậu ta cũng có mặt , lại tận mắt nhìn thấy dáng vẻ đau lòng khóc khi bị Diệp Phồn Tinh từ chối , cán cân trong lòng tất nhiên sẽ nghiêng về phía Ôn Trác Vũ...
Chỉ là không nghĩ tới , sự thật căn bản không phải giống như những gì mà cậu nghe được.
Văn Trì nâng điện thoại lên , vừa thầm mắng bọn Vương bát đản truyền loạn lời đồn nhảm làm hại người khác, tâm tình vừa phức tạp đợi Diệp Phồn Tinh trả lời tin nhắn.
Diệp Phồn Tinh ngay từ đầu đã không để ý tới cậu ta , chờ sau khi cơn giận trong lòng vơi đi không ít mới trả lời cậu ta , mặc dù cảm thấy rất chán ghét , nhưng vẫn tính giảng đạo lí rồi thật thà mà phê một câu : " Tôi đồng ý lời xin lỗi của cậu , nhưng cầu xin cậu và em họ của cậu về sau đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa , cảm ơn."
Cuối cùng còn bỏ thêm một icon có biểu cảm mỉm cười vô cùng vi diệu.
Từ trước đến nay chưa từng bị người nào ghét bỏ như vậy Văn Trì : "..."
Cô nương này có chút không giống như cậu nghĩ , chính là... rất có cá tính a.
*************
Khúc nhạc đệm của buổi trưa làm cho tâm tình của Diệp Phồn Tinh cả ngày hôm nay không thoải mái chút nào , mãi cho đến buổi tối sau khi tan học trở về nhà , nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch , mắt đỏ hoe của Đồng Khả Hân , hiển nhiên là Tạ Linh Linh đã náo loạn tuyệt giao với cô ta , cuối cùng thì đống uất khí trong lòng cô mới tản ra một chút .
" Chị Phồn Tinh , tại sao chị lại nói những điều đó với chị Linh Linh ? Chị , bản thân chị không thích chị Linh Linh thì thôi , lại không cho em kết bạn với chị ấy hả..."
Diệp Phồn Tinh nhìn khuôn mặt nôn nóng ủy khuất của cô ta , cười nói : " Sao ? Chẳng lẽ chỉ có cô mới được đem người ta trở thành kẻ đần , không cho phép IQ của người ta đột nhiên tăng lên sao ? "
" Em không có , em là thật lòng muốn làm bạn với chị ấy !"
Đồng Khả Hân cắn môi , tức giận ở đáy mắt như muốn trào ra. Cô ta không phải là người trong nhóm người kia như Diệp Phồn Tinh , cũng không học cùng trường với mọi người , trước kia cô ta không biết đã tốn bao nhiêu công sức mới bám víu được Tạ Linh Linh. Kết quả chỉ với mấy câu của Diệp Phồn Tinh , lại khiến Tạ Linh Linh trở nên chán ghét cô ta , không những sau khi tan học liền chạy đến trước cổng trường của cô ta , chặn cô ta lại mà mắng một trận, còn muốn xóa số điện thoại và Wechat của cô ta ngay tại chỗ , còn nói muốn tuyệt giao với cô ta.
Tuyệt giao...
Như vậy sao được!!!
Không có Tạ Linh Linh để mang cô ta đi theo , cô ta làm sao có thể quen biết càng nhiều trong nhóm kia được , làm sao có thể tiến một bước mà đến gần Văn Trì được ?!
" Được rồi , có phải hay không thì cô tự mà biết , không cần nói với tôi , tôi không có hứng thú xem cô diễn kịch . Dù sao , một câu thôi , cô không động đến tôi tôi cũng không động đến cô , nhưng nếu cô cứ muốn động đến tôi , vậy thì xin lỗi , tôi đây tính tình không được tốt cho lắm , nổi nóng lên sẽ làm ra chuyện gì đến tôi cũng không biết đâu. Vì vậy , tự giải quyết cho tốt chuyện của mình nha cô em họ thân yêu ."
Diệp Phồn Tinh nói xong câu này liền đi lên lầu làm bài tập.
Để lại Đồng Khả Hân đứng đó vừa nôn nóng vừa căm ghét mà nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô , hận không thể nhìn chằm chằm như muốn xuyên thủng cô.
Lại là cái bộ dáng cao cao tại thượng , hững hờ , thái độ giống như hoàn toàn không đem cô ta để ở trong mắt !
Quá đáng ghét.
Thật sự quá đáng ghét.
Nhớ lại lúc cô ta vừa mới đến Diệp gia , đã từng sinh lòng ngưỡng mộ cái khí chất đẹp đẽ của vị Diệp đại tiểu thư này , cũng muốn thân thiết hơn với Diệp Phồn Tinh , nhưng Diệp Phồn Tinh từ trước đến nay chưa bao giờ nhìn thẳng vào mắt cô ta , giống như cô ta chỉ là không khí , không xứng đáng để được cô ta ( Phồn Tinh ) để ý tới , Đồng Khả Hân cảm thấy trong lòng giống như bị nghiền nát bởi cái gì đó , uất ức đến nỗi không nói ra được gì cả.
Không phải chỉ là mệnh tốt thì sẽ đầu thai sao ? Có cái gì mà ra vẻ chứ !
Đợi cô ta thay thế được vị trí của Diệp Phồn Tinh trong cái nhà này , gia nhập vào cái nhóm kia của bọn họ , sẽ cùng Văn Trì ....nhìn xem cô ta (Phồn Tinh) có tư cách gì kiêu ngạo trước mặt cô !
Đang nghĩ như vậy , Đồng Khả Hân liền hạ quyết tâm , cô nhất định phải nghĩ ra biện pháp thuyết phục cô cô , nhất định phải chuyển trường được.
Đúng lúc Đồng Mỹ Lệ trong tay bao lớn bao nhỏ trở về , Đồng Khả Hân vội vàng chỉnh đốn tâm tình , đứng lên nghênh đón : " Cô , người trở về rồi!"
*************************
Editor : Xin chào mọi người , xin lỗi vì hôm qua đã không post truyện lên cho mọi người , bởi vì máy tính hôm qua nó đột nhiên bị hư nên không làm kịp , mong mọi người thông cảm giác. MÌnh edit còn non tay , nếu có gì sai sót mong mọi người góp ý nhé. :)))))))))))))