Editor: Mộc Lạp Đề
“ Thật xin lỗi, bà nội Ôn, chuyện này con không giúp người được.”
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Diệp Phồn Tinh cuối cùng vẫn nói ra câu này.
Ôn lão phu nhân vốn tưởng rằng, cô chỉ là một cô bé mới mười mấy tuổi, bị mình vừa khóc vừa cầu xin thì tinh thần sẽ hỗn loạn, trong lòng đã bắt đầu tính toán đến những chuyện sau khi Diệp Phồn Tinh đồng ý, không nghĩ đến rằng , đợi cả nửa ngày, cuối cùng lại chờ được lời từ chối của nó.
…… Tuổi thì còn nhỏ, nhưng tâm địa ngược lại rất cứng rắn.
Ôn lão phu nhân vừa kinh ngạc vừa tức giận, nhưng lại không thể không tiếp tục bày ra bộ dạng yếu ớt, rơi lệ khóc mà cầu xin. Diệp Phồn Tinh đã hạ quyết tâm rồi, thấy bà ấy còn muốn dây dưa, quả quyết xoay người muốn đi, Ôn lão phu nhân ánh mắt lạnh lẽo, cắn răng liền xông đến quỳ xuống bên cạnh cô: “Con ơi! Coi như bà cầu xin con được không?!”
“Lão phu nhân!” Tài xế Trần đi cùng Ôn lão phu nhân king ngạc thốt lên, đi tới đỡ bà.
Đám học sinh đứng vây xem cũng giật nảy mình, nhao nhao nhìn về phía Diệp Phồn Tinh: “Diệp Phồn Tinh cậu cũng quá lạnh lùng đi? Nói như thế nào đều cũng là một mạng người, cậu thật nhẫn tâm thấy chết mà không cứu?”
“Đúng đó, bà nội Ôn cũng không có cách mới đến cầu xin cậu, cậu thương xót giúp bà ấy một chút đi.”
“Nói một câu dỗ dành cậu ấy thôi mà, cũng không phải để cậu cắt thịt…”
Diệp Phồn Tinh thật không ngờ Ôn lão phu nhân lại bất chấp mọi thứ như vậy, bị bà ấy làm cho trở tay không kịp. Cô đứng bất động ở trong đám người, trong lòng hỗn loạn và lạnh lẽo dần dần biến thành chán ghét và tức giận.
Không quan tâm đến lời cự tuyệt của người khác, chỉ để ý đến cảm xúc của bản thân, tính tình của hai bà cháu nhà này quả là từ một khuôn đúc ra!
“Con không phải không chịu giúp người, con là không dám giúp người, bởi vì cách làm của bà nội Ôn rất giống với cách làm của cháu trai người, làm cho con cảm thấy sợ hãi.” Diệp Phồn Tinh muốn mắng người, nhưng vẫn nhịn xuống, “Người nói chỉ cần Ôn Trác Vũ sống sót qua cửa ải này, người liền sẽ thuyết phục cậu ta từ bỏ con. Nhưng nếu cậu ta không chịu từ bỏ, lại tiếp tục dùng cái chết để uy hiếp người thì sao? Người có thể cam đoan sẽ không một lần nữa chạy đến trường của con, vừa khóc vừa cầu xin con, xin con cho đứa cháu trai bảo bối của người thêm một cơ hội nữa phải không?”
Mọi người đều sững sờ, Ôn lão phu nhân ánh mắt lóe lên, nói: “Đương nhiên sẽ không! Tiểu Vũ chỉ là nhất thời nghĩ quẩn mà đi vào ngõ cụt, đợi nó tỉnh táo lại, bà nhất định sẽ..”
“Nếu cậu ấy có thể nghe lọt lời của người, thì bây giờ cậu ta đã không nằm trong bệnh viện rồi. Nếu người có thể khuyên được cậu ấy, thì lúc này người cũng không xuất hiện ở đây.” Diệp Phồn Tinh chịu đựng đủ rồi, cô giấu đi dáng vẻ yếu ớt dưới vẻ hùng hổ dọa người của mình, ngữ khí không kiềm chế được mà trở nên lạnh lẽo cứng rắn, “Cho nên thật xin lỗi, chuyện này con thật sự không thể đồng ý với người, con không muốn bởi vì bản thân nhất mềm lòng, liền dính vào cái phiền phức mà có khả khăng cả đời này con không thoát ra được. Người vẫn nên tranh thủ thời gian đi tìm bác sĩ tâm lí, cố gắng mà khuyên bảo cậu ta đi. Đây mới thực sự là cách mà có thể cứu cậu ta. Ngoài ra, nếu người thật sự muốn tốt cho Ôn Trác Vũ, đừng tiếp tục một mực mà nuông chiều cậu ta. Cậu ta không phải là một đứa trẻ con, cũng nên hiểu rõ cái đạo lí “Trên đời này có nhiều thứ, không phải cậu ta muốn liền có thể lấy được.”
Ôn lão phu nhân: “…..”
Ôn lão phu nhân tức đến nỗi thiếu chút nữa không kiềm chế được biểu tình của mình. Tiểu nha đầu đã không chịu giúp bà thì thôi, thế mà còn dám giáo huấn ngược lại bà!
“Được, được, coi như ta đến nhầm chỗ rồi, cầu xin sai người rồi! Tiểu Vũ đáng thương của ta, thích ai không thích, như thế nào cứ khăng khăng thích một đứa con gái máu lạnh vô tình như vậy! Ô ô ô tiểu Vũ…nếu như tiểu Vũ có mệnh hệ gì, bà lão như ta cũng không sống nổi nữa!”
Ôn lão phu nhân đang khóc thì đột nhiên hai mắt trợn lên, rồi ngất đi.
Tài xế Trần kinh hãi: “Lão phu nhân? Ngài không sao chứ lão phu nhân?”
Các bạn học sinh vây xem cũng thất kinh mà hô to lên: “ Nhanh! Nhanh đi gọi bác sĩ!”
Diệp Phồn Tinh nhìn đống lộn xộn trước mắt, thái dương thình thịch nhảy lên.
Cô có sợ không? Đương nhiên là sợ chứ?
Dù nói như thế nào, đó cũng là một mạng người. Nhưng Ôn lão phu nhân dày vò càng lợi hại, cô thì càng rõ ràng hơn, mình tuyệt đối không thể mềm lòng, nếu không thì một màn lộn xộn trước mắt nhất định sẽ lặp đi lặp lại trong cuộc sống cô sau này.
*************
Bác sĩ của trường rất nhanh liền đến.
Diệp Phồn Tinh xác định là Ôn lão phu nhân chỉ là “ Nhất thời khí cấp công tâm” mới bị “Té xỉu”, không có trở ngại gì lớn về sau, nhân lúc đang hỗn loạn mà rời đi.
Sau đó, hiệu trưởng và thầy chủ nhiệm nghe tin mới chạy đến, Ôn lão phu nhân được đưa đến bệnh viện để làm một bước kiểm tra, bên tai của Diệp Phồn Tinh rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại.
Nhưng mà sự việc xảy ra trong căn tin sớm đã được truyền khắp toàn bộ trường học, chiều hôm đó, cho dù Diệp Phồn Tinh đi đến đâu, đều sẽ có người chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn luận sôi nổi.
“Nghe nói bà nội của Ôn Trác Vũ đều đã quỳ xuống cầu xin cậu ta, nhưng cậu ta ngay cả mí mắt cũng không có nhút nhích một chút nữa, cũng quá máu lạnh đi!”
“Ai nói không đúng đâu, mọi người dù gì cũng là bạn cùng lớp hai năm rồi, có muốn hay không cũng không nên cự tuyệt như thế a!”
“Cậu ta không phải luôn là cái bộ dáng này sao, cao cao tại thượng, nhìn người bằng lỗ mũi, thật sự coi chính mình là công chúa của nước nào hay sao!”
“Mọi người nói xem, nếu thật sự Ôn Trác Vũ bởi vì chuyện này mà thành ra như vậy, Diệp Phồn Tinh có được tính là hung thủ hay không hả?”
“Nói theo một nghĩa nào đó hẳn là được tính đi, dù sao ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại bởi vì ta mà chết…” *
*Câu này trích trong một câu chuyện lịc sử của Trung Quốc.
Nếu như trước đi cô nghe được những lời này, cô đã sớm cười lạnh mà đáp trả lại rồi, nhưng mà lúc này cô một chút kích động cũng không có.
Tức giận sao?
Làm sao mà không tức giận cho được?
Rõ ràng cô không làm bất cứ chuyện xấu gì, lại rước lấy một thân oan ức.
Nhưng tức giận thì cứ tức giận, sau khi tỉnh táo lại, trong lòng vẫn là càng bất an hơn—-lỡ như người nhà họ Ôn không chịu bỏ qua, tiếp tục dây dưa thì phải làm sao bây giờ? Còn có Ôn Trác Vũ, lỡ như cậu ta thật sự bất chấp mọi thứ, tự mình tìm đường chết thì phải làm sao bây giờ?
Cô không muốn không có lý do rõ ràng mà gánh trên lưng một cái mạng.
Nhưng muốn cô đi ngược lại với ý muốn của bản thân để thỏa hiệp với cậu ta, cô hiện tại quả thực là làm không được….
Diệp Phồn Tinh cụp mắt xuống từ trong nhà vệ sinh đi ra, trong lòng như bị một tảng đá lớn đè lên, trĩu nặng khiến cô không thể thở nổi.
“Cái gì mà hung thủ với không hung thủ, những lời này nói có chút quá đó! Giúp đỡ cái loại việc đó, cậu cầu xin tôi , tôi đồng ý thì tôi là người có tình cảm, còn nếu tôi không đồng ý thì cũng là chuyện bình thường thôi, ai quy định là cậu cầu xin tôi thì tôi phải đồng ý với cậu hả! Hơn nữa, chuyện này rõ ràng người sai là Ôn Trác Vũ, không phải chỉ là bị người khác từ chối lời tỏ tình thôi sao, đã bao nhiêu tuổi rồi, thế mà lại lấy việc tự sát để uy hiếp người khác, quả là ấu trĩ đến cực điểm cũng ích kỷ đến cực điểm! Còn bà nội của cậu ta nữa, tuy là tuổi đã lớn nhưng xem ra cũng không dễ dàng gì, nhưng tôi cảm thấy Diệp Phồn Tinh nói không sai, nếu không phải do bà ấy quá cưng chiều Ôn Trác Vũ, nuôi cậu ta thành người có cái tính cách nếu có chuyện khiến cậu ta không hài lòng thì liền lấy cái chết ra uy hiếp, cậu ta có thể khiến bản thân nằm bệnh viện? Nói đến đây, tôi có chút đồng tình với Diệp Phồn Tinh, chẳng biết tại sao tự nhiên lại bị một tên hoang tưởng cố chấp quấn lấy đã không nói rồi, bây giờ lại còn bị mấy cái loại người đạo đức bị bắt cóc như mấy người đứng đó nói mà không đau eo…”
Trong hành lang ở phía trước truyền đến một âm thanh quen thuộc, Diệp Phồn Tinh khẽ giật mình, theo bản năng ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt mà ngọt