Thần Hi cất túi xách, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn. [Mèo dũng cảm không ngại khó khăn] Thiến Thiến : Tiếu Tiếu ,cậu đã gặp đại tiểu thư trước đây chưa? Thiến Thiến : Âm thanh của nàng thật hảo , tớ thật sự rất yêu thích a. Thiến Thiến : Người bạn của tớ nói với tớ, nàng cùng chúng ta giống nhau, nếu như nàng vẫn chưa có bạn gái tớ liền thượng.Nhàn Đà : Áo vest của hầu gái dày đến mức không thể che giấu đi sự kinh hỉ của cậu.
/ Chỉ trỏ Thiến Thiến : có thể được gặp nhưng không được yêu cầu, đều người trưởng thành,nếu cô ấy yêu cầu tớ sẽ tình nguyện , tại sao cậu lại nói như thể tớ muốn quyến rũ nàng.
/ vẻ đẹp không nói nên lời Tiếu Tiếu : @Thiến Thiến tớ đã từng thấy qua, nàng rất lạnh lùng và nóng nảy, nàng chưa bao giờ nói chuyện.
Có thể nàng vẫn chưa có bạn gái, bởi vì nàng quá bận rộn và không có thời gian. Tiếu Tiếu : Ba ba của đại tiểu thư lại không có thể hiện cố gắng, cho nên lão thái thái đặt tất cả hy vọng lên người đại tiểu thư, lão thái thái đối với nàng rất nghiêm khắc , hai ngày trước lão thái thái đã nói về cô ấy trên điện thoại. Thần Hi dừng một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía phòng khách. Ánh mắt lão thái thái từ trong sách chuyển qua khuôn mặt của đại tiểu thư, vẻ mặt không nhìn ra thiện ý của cháu gái, nghiêm túc ngay ngắn đích thị như đang nghe trợ lý báo cáo. Thật là không giống như bầu không khí gia đình . Thần Hi phàn nàn. Nhà không phải là nơi để thư giãn và nghỉ ngơi sao? Quá dè dặt và áp lực, đổi lại nếu bản thân ở lại ngôi nhà này chắc chắn sẽ bị suy nhược thần kinh. Thần Hi quay đầu lại và thấy Lý tỷ đang chuẩn bị mang trà đến phòng khách. Cô do dự một chút, sau đó giơ tay, "Tỷ , để em mang đến," "Em đi sao?" Lý tỷ có chút do dự nhìn Thần Hi. Hai tay đối phương khoanh lại dán vào bụng dưới, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười chuyên nghiệp, khiến người ta không thể tìm ra chỗ nào không ổn. "Vậy thì cẩn thận." Thần Hi mạnh gật đầu, hít một hơi thật sâu, bưng đ ĩa, ngẩng đầu đi ra ngoài. Lão thái thái có vẻ không bằng lòng với hành động nào đó của đại tiểu thư, khi lại gần nghe thấy cuộc nói chuyện giữa lão thái thái và cô cháu gái , lão thái thái cau mày giơ tay tháo chiếc kính đọc sách đặt lên cuốn sách đang đóng lại. "Thái Thái, sa thải quản lý Chúc..." "Ngươi lại tự mình quyết định.
Vì sao lúc sa thải không hỏi ý kiến của tôi, bây giờ ở đây giải thích sẽ thay đổi được gì?" Bà cụ nhận lấy tách trà từ đ ĩa của Thần Hi với khuôn mặt ủ rũ, và âm thanh của nắp cọ vào vành rất chói tai. Đây là dấu hiệu cho thấy lão thái thái đang không hài lòng, vì Lê Chỉ đã không nói với lão thái thái khi cô ấy đưa ra quyết định. Lê Chỉ im lặng, hai tay khoanh trên đùi, hàng mi dài dày cụp xuống che đi đôi mắt. Bầu không khí trong phòng khách dường như đóng băng lại, có chút khiến người ta lo lắng không thể thở nổi. Lê Chỉ siết chặt các ngón tay hít chậm chậm hít thở. Dường như bất kể nàng làm như thế nào làm cái gì, lão thái thái đều không hài lòng. Vì chuyện của Chu quản lý, mấy ngày nay lão thái thái không nói chuyện với nàng. "Đại tiểu thư,mời uống trà." Giọng nữ mềm mại ngọt ngào quấy rầy suy nghĩ của Lê Chỉ, đồng thời cũng phá vỡ sự im lặng và u uất trong phòng khách. Lê Chỉ ngẩng đầu nhìn. Rõ ràng là nàng ngồi còn Thần Hi ngồi đứng, nhưng khi nàng ánh mắt lạnh lùng đảo qua, tựa hồ là từ trên cao nhìn xuống. Thần Hi dường như không bị ảnh hưởng bởi khí chất của nàng , cầm tách trà và đưa hướng đến phía nàng. Khi chén trà được đưa ra, ngón tay của Thần Hi chạm vào Lê Chỉ , và đầu ngón trỏ của nàng giống như một chiếc lông vũ, nhẹ nhàng cọ xát vào mu bàn tay của Thần Hi. Đại tiểu thư dừng tay bưng trà, nhìn Trần Hi thật sâu, cụp mắt nhấp một ngụm trà. Thần Hi thở vội vàng bưng khay trà trở lại phòng bếp mới dám hé môi thở gấp, hối hận vì đã tán tỉnh một người phụ nữ quyền lực. Cô ấy lấy điện thoại di động ra, và những kịch bản mới được sắp xếp cho nàng trong nhóm được đặt tên rất hay. "Cô hầu gái nóng bỏng của quý cô độc đoán". Thần Hi, "..." [Mèo dũng cảm không ngại khó khăn] Nhan Đà : Tôi không cần gửi cho bạn một bản sao khác của kịch bản , phải không? Tiếu Tiếu : Thiến Thiến lá gan thật lớn a, lại dám thể hiện tham vọng của mình với đại tiểu thư đầy khí chất . Tiếu Tiếu : Cố lên Thiến Thiến , Thiến Thiến dũng cảm không ngại khó khăn. Thần Hi mí mắt giật giật, nàng muốn từ bỏ ý nghĩ trong lòng nhưng nhất thời lại không nói nên lời. Khoảng bảy giờ tối, nhà họ Lê dùng bữa tối. Trần Hi cùng những nha hoàn khác đứng ở cách đó không xa, trên bàn ăn lão thái thái vẫn như trước sắc mặt không hề thay đổi. "Thái Thái nghe dì Trần của con nói rằng baba con lại ra ngoài chơi bời, ông ấy khoảng bốn mươi hoặc năm mươi tuổi.
Ông ấy không biết cách bình tĩnh và chỉ muốn ăn chơi.
Ông ấy trông không giống một người cha.
Nếu ba ba của con ở đây, đừng nghe lời ông ấy.
Đừng học hỏi từ ông ấy, ông ấy đang làm không đúng công việc của mình, và công ty của nhà họ Lê chỉ có thể trông cậy vào con". Lê Chỉ lặng lẽ ăn , thỉnh thoảng ngâm nga vài câu để cho biết rằng nàng đã nghe thấy. Lão thái có lẽ hôm nay tâm tình không tốt , sau khi bị Lệ Chỉ ậm ừ hai tiếng, liền đập đũa xuống bàn, sắc mặt ủ rũ. "Hắn không muốn về nhà, ta nghĩ ngươi cũng không muốn về, ngươi lộ ra vẻ mặt như vậy là muốn cho ai xem?" "Về nhà ở với ta cả đêm.
Ta còn phải xem mặt ngươi.
Vào cửa bấm còi inh ỏi, ý ngươi là muốn ta ra ngoài chào đón ngươi sao." Không biểt ta còn sống được bao nhiêu năm , nếu người muốn quay về đây thì về còn không thích có thể lần sau cũng đừng quay về." Nói xong, lão thái thái trực tiếp đứng dậy đi lên lầu, cơm cũng không muốn tiếp tục ăn nữa. Sau khi lão thái thái rời đi, Lê Chỉ tay cầm đũa ngồi ở trên ghế, lông mi rũ xuống, chậm rãi nhai thức ăn trong miệng. Lý tỷ tiến lên bưng một bát canh cho nàng , nhẹ nhàng giải thích: "Hôm qua lão thái nhận được cuộc gọi