Thần Hi cảm thấy bản thân thật chuyên nghiệp, giống như một kiểu mẫu trong ngành bao dưỡng.
Những tiểu hồ ly tinh khác ao ước có thể trốn tránh Kim chủ về những chuyện thân mật, nhưng nàng thì khác, nàng ngày ngày thèm khát cơ thể của kim chủ Lê Chỉ đúng là mất tiền cũng cảm thấy không lãng phí chút nào.
Thần Hi gửi ảnh chụp màn hình của khách sạn cho phú bà tỷ tỷ sau đó đặt điện thoại xuống để chọn quần áo và túi xách thật đẹp.
"Ngày Quốc khánh cậu đi đâu hay ở nhà viết luận văn?" Nhan Đà nhìn Thần Hi thu dọn đồ đạc của nàng nghĩ rằng nàng sẽ ra ngoài, vì vậy Nhan Đà đã tháo tai nghe và xoay ghế để nhìn Thần Hi.
"Bố tôi phải đi công tác trong ngày quốc khánh nên tớ không trở về nha, cho nên tớ có thể sẽ đi làm công việc bán thời gian của mình.
" Thần Hi chọn một chiếc váy hàng hiệu và đặt trước mặt mình sau đó lắc đầu và đặt nó xuống, "Cái này không tôn lên dáng người của tớ.
" Không thể mặc lộ ra một dáng cơ thể.
Nhìn thấy Thần Hi mắt sáng rực lên trong đầu đã suy nghĩ và biết mình muốn điều gì.
Nhan Đà nhàn nhạt nhắc nhở nàng: "Cậu còn nhớ thiết kế đó sau? Phú bà của cậu đã từng mặc trang phục của nhà thiết kế đó, không bằng nói cậu nói với phú bà rằng không muốn chơi nữa đi.
" Thần Hi hít một hơi, muốn bắt lấy váy Dior nhưng tay rất nhanh thu hồi ôm vào trong ngực.
Nàng chán nản ngồi lại vào ghế, nhìn tủ đầy quần áo hàng hiệu của mình mà lòng không khỏi lo lắng.
Vừa rồi, bản thân chỉ nghĩ đến việc ăn mặc đẹp hơn, nhưng lại quên mất.
"Chỉ cần mặc những gì cậu đã mặc lần trước.
Đặc biệt là đôi giày trắng phai màu có thể khơi dậy sự thương hại của phú bà của cậu.
" Thần Hi đảo mắt sau đó lấy quần áo trong hộp của nàng đã mua từ hai năm trước ra.
Chiếc quần lọt khe màu trắng đã được giặt sạch sẽ, phối ngẫu nhiên một chiếc quần dệt kim nửa ống tay, trông mới mẻ sạch sẽ và khoe ra vòng eo con kiến.
Thần Hi thay xong quần áo đi ra, cúi đầu giật giật ống quần, may mà mấy năm nay nàng không tăng cân.
Ví dụ như nước hoa và túi xách có thể không dùng được nữa, cho nên Thần Hi đã nhặt chiếc túi xách vải mà nàng đã mua với giá 20 nhân dân tệ.
"Buổi tớ có hẹn, không trở về.
" Thần Hi tranh thủ thời gian đi ra ngoài sớm, cùng Nhan Đà vẫy tay chào tạm biệt.
Thần Hi đã đặt phòng của khách sạn lần trước , ngay cả loại phòng cũng giống nhau, nhưng nàng không biết liệu mình có thể đặt cùng một số phòng hay không.
Sau khi bắt taxi đến nơi, Thần Hi cầm thẻ phòng đi lên lầu, chụp ảnh số phòng gửi cho đại tiểu thư.
Bây giờ vẫn chưa phải đến ngày du lịch của quốc khánh, cho việc kinh doanh khách sạn cũng không quá hot, Thần Hi may mắn đặt được phòng như lần trước.
Thành phố nàng sống là một thành phố du lịch, nơi nổi tiếng nhất là trà sữa và các chương trình tạp kỹ, và nó quá đông đúc vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè.
Thần Hi vào phòng định đi tắm trước, nhưng vừa đổi giày xong liền thấy đại tiểu thư gửi lại tin nhắn cho mình.
[OK đã nhận nó.
] Thần Hi đáp lại bằng biểu cảm "hôn" đáng yêu, chỉ cần tưởng tượng qua màn hình là khuôn mặt lạnh lùng của đại tiểu thư, và Thân Hi không khỏi muốn trêu chọc nàng.
Lê Chỉ cúi đầu nhìn nhân vật phản diện không ngừng phát ra trái tim màu đỏ trên màn hình điện thoại, có chút khó chịu ấn tắt màn hình điện thoại.
Lão thái thái đang cùng nàng trò chuyện trong cuộc gọi trên máy tính thấy Lê Chỉ lơ đãng một lúc, cau mày hỏi nàng: "Công ty có chuyện gì sao?" "Không," Lê Chỉ che mặt trước của màn hình điện thoại trên bàn, bình tĩnh nhìn lão thái thái, "Có một chút việc riêng.
" "Việc riêng? Thân là đại tiểu thư của Lê Gia, cũng là chủ tịch của Lê Thị, mọi việc đều nên là việc chính sự, còn có việc riêng gì?" Lão thái thái không biết chuyện gì đang xảy ra hôm nay, thái thái bắt đầu nói những lời châm chọc sau khi biết rằng Lê Chỉ sẽ không ở nhà vào ngày nghỉ Quốc khánh.
Biểu cảm của Lê Chỉ không hề dao động, hoặc là do nàng đã quen với điều đó.
Kể từ khi gia đình nàng biết rằng ba ba nàng thích chơi bời không chịu cố gắng khi nàng còn nhỏ, hy vọng của mọi người đều được đặt lên vai Lê Chỉ, kể từ đó nàng chưa bao giờ cảm nhận được sự ấm áp của một gia đình bình thường.
Nàng sống vì Lê Thị, nàng không thể cố chấp hay nổi loạn, về việc tác phong, phong thái nhất định phải phù hợp với thân phần của Lê Chỉ.
.
Xuất thân và địa vị khiến nàng phải gánh chịu những gánh nặng này, Lê Chỉ đã học cách hòa giải với chính mình và sẽ không phàn nàn về bất cứ điều gì.
Lão thái thái trước đây hơi khắc nghiệt, nhưng thái thái không đến nỗi khó chịu.
Hai năm qua, có lẽ thời kỳ mãn kinh đã đến, thái thái muốn tận hưởng niềm vui có con cháu, mong có con cháu bên cạnh nhưng lại không có cách nào nói những lời mềm mỏng khiến cho lời nói thô ráp khó nghe khiến người người chán ghét! Ba ba của Lê Chỉ trừ khi không có tiền bằng không sẽ không quay về nhà , mỗi tháng chỉ dành cho Lê Chỉ dành ra một ngày để về báo cáo công việc của công ty với nàng, nhân tiện đến thăm nàng.
Vẫn là Lão thái thái vẫn chưa hài lòng.
"Bộ phim quốc khánh mới đang khởi quay, tôi muốn đi thăm đoàn làm phim.
" Lê Chỉ nói, "Cuối tháng ta sẽ thu xếp thời gian trở về.
" "Ngươi thích trở về thì chở về bằng không thì đừng về, trở về đừng bày ra bộ dáng giống như là cậu người quay về.
" Sắc mặt lão thái thái nghiêm túc, nếp nhăn trên rãnh mũi má đặc biệt rõ ràng.
Lê Chỉ ngữ khí bình thản nhìn lão thái thái , "Vậy ta không trở về.
" Cả buổi tối nàng không ăn tối, cũng không giải quyết công việc nên chỉ ngồi đây nghe lão thái thái than vãn tự trách mình, đôi khi Lê Chỉ cũng không hiểu được là lão thái thái có muốn mình trở về hay không, hay là lão thái thái muốn đẩy nàng ra bên ngoài.
.
Nghe nàng nói như vậy, lão thái thái nhất thời sửng sốt, sắc mặt thay đổi.
"Ta biết ngươi cũng không muốn quay trở về nhà, người với ba ba ngươi rất giống nhau—" Lê Chỉ vặn nhỏ âm lượng máy tính, dựa lưng vào lưng ghế cúi đầu nhìn đống tài liệu trên bàn làm việc trước mặt, hàng mi cụp xuống che đi ánh mắt không còn kiên nhẫn.
Lão thái thái trong cuộc gọi video chỉ nói mà không phát ra tiếng, buồn cười giống như đang điễn vở kịch câm.
Trợ lý đứng bên cạnh nhìn bầu không khí yên tĩnh quái dị, thậm chí không dám nói lời nào.
Khoảng năm phút sau, Lê Chỉ nhìn xuống đồng hồ và vặn lại âm lượng.
Trợ lý cảm thấy lão thái thái đơn phương không phát ra âm thanh lâu như vậy thiết nghĩ lão thái thái đã nguôi giận, ai biết vừa mới bắt đầu mở lại âm thanh trên máy tính thanh âm của lão thái thái vẫn còn vang lên.
"Thật sự là bỏ mặc ngươi ở bên ngoài quá lâu, đôi cánh đủ mạnh nên muốn bay đi, nếu như ta biết sớm như vậy công ty này trực tiếp giao cho một tổ chức chuyên nghiệp quản lý!" Trong một câu nói, những thành tích xuất sắc mà Lê Chỉ đạt được nhờ làm việc chăm chỉ trong những năm này hoàn toàn bị phủ nhận.
Lão thái thái tức giận, ăn nói bừa bãi, đến khi nhận ra có điều gì đó không ổn thì đã quá muộn.
Đột nhiên cả văn phòng rộng lớn điều chìm vào im lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuông, trợ lý căng thẳng gần như nín thở.
Lê Chỉ ngồi cứng đơ trên ghế và hít một hơi thật sâu.
"Nếu ngài đã nói như vậy thì mai tìm người đến quản.
" Lê Chỉ sắc mặt lạnh lùng, trực tiếp tắt máy tính