Ánh trăng mỏng manh , phố xá vắng vẻ.
Chu Tử Tri ngồi trong xe, mi mắt buông hờ tạo thành chiếc bóng hình quạt đọng trên gương mặt trắng nõn.
Đoạn hội thoại kia cô dường như đọc lướt nhanh như gió, lúc thốt ra lời lại không sai lệch một chữ.
Thì ra câu chuyện của cô và Hà Duyệt Minh phù hợp với nội dung phim truyền hình đến vậy.
Giản Dư lướt weibo nam thần xong, quay đầu nhìn về phía ghế sau,"Chị Tử Tri, ăn gì lót dạ nha? Phía trước có bán đậu hủ nóng kìa ."
Chu Tử Tri dựa lưng vào ghế dựa, không có tinh thần, đáp "Chị không ăn đâu."
Giản Dư như bà già luôn miệng lải nhải,"Chị Tử Tri, toàn bộ lịch trình ngày mai đều rơi vào buổi chiều, chị nhớ đánh dấu trên lịch lại dùm em, tối có đau bụng thì chườm túi nước nóng ...., a đúng rồi, đường đỏ em để sẵn trong giỏ xách của chị rồi đó, trước khi ngủ nhớ pha một ly uống, còn cây ích mẫu...."
Chu Tử Tri cười ra tiếng, ánh mắt nhu hòa,"Chị biết rồi."
Cô quay sang phân phó tài xế đưa Giản Dư về.
Giản Dư ghé vào cửa kính xe vẫy tay cười,"Chị Tử Tri, tạm biệt."
Chu Tử Tri đứng trên vỉa hè, nhìn theo cho đến khi chiếc xe biến mất sau cửa khu, cô hà hơi, xoay người đi vào hành lang.
Đến mười giờ tối, Úc Trạch theo thường lệ gọi đến kể chuyện cho Chu Tử Tri, nghe thấy bên kia có gì đó không thích hợp, chân mày cau lại,hỏi dò "Em thấy không khỏe chỗ nào sao?"
Chu Tử Tri ôm túi chườm nóng,"Không có gì đâu, ngủ một giấc là khỏe thôi."
Cô không nghe thấy một câu đáp vạn năng "Uống