Sau giờ ngọ, trời trong nắng ấm, xe ô tô nối đuôi nhau uốn lượng trên những con đường trải dài khắp London thành một dòng bất tận.
Chu Tử Tri và Đàm Âm ngồi trong nhà hàng Ritz, dõi mắt nhìn xung quanh, không một góc nào không thể hiện sự sang trọng, không gian tràn đầy phong vị lãng mạn đặc biệt.
Tất cả những chỗ ngồi đều đã kín, hầu hết những vị khách đến đây thưởng thức trà chiều là những quý tộc hoàng thất, thân sĩ danh viện, hay các ngôi sao nổi tiếng, bọn họ ăn mặc chỉnh tề, dáng ngồi tao nhã, trông rất tự nhiên.
Trong những ngôi sao kia, có một người nhận ra Chu Tử Tri, ở xa xa gật đầu mỉm cười, xem như chào hỏi, ai cũng không muốn phá hỏng tâm tình thanh thản của người khác cũng như của chính mình.
Âm nhạc cổ điển du dương, bồi bàn dọn lên điểm tâm, kiểu cách phục vụ đặc biệt mà khéo léo.
Chu Tử Tri lấy muỗng nhỏ chậm rãi khuấy hồng trà đặc, nghe nói muốn đến đây phải đặt chỗ trước ít nhất một tháng, không biết Đàm Âm làm cách nào, qua thái độ của bồi bàn, có vẻ Đàm Âm là khách hàng thân thiết của nơi này.
Đàm Âm đan hai bàn tay, nói " Không ngờ lại gặp chị ở London."
Cô ấy mặc bộ váy màu xanh ngọc, trên mặt luôn là bức tường thành bất biến, không để lộ cảm xúc, thật khó có thể bắt được manh mối nào từ vẻ ngoài của cô.
Chu Tử Tri uống một ngụm hồng trà,"Tôi cũng không ngờ."
"Bánh Muffin ở đây ngon lắm." Đàm Âm cắn một khối bánh, cái nhìn hơi mang tính chất nghề nghiệp xem kỹ ánh mắt Chu Tử Tri,"Tình trạng mất ngủ của chị đã được cải thiện chút nào chưa?"
Chu Tử Tri mỉm cười,"Khá hơn nhiều rồi."