Sức khỏe Tạ Sở luôn rất tốt, bình thường rất hiếm khi bị cảm, hắn đặc biệt mẫn cảm mùi thuốc khử trùng ở bệnh viện, dù đã đeo khẩu trang vẫn cảm thấy khó chịu.
Trước nơi đăng ký lấy số và lấy thuốc không ít người, Tạ Sở thiếu kiên nhẫn, quay đầy lại thấy Úc Thiến đứng phía sau không xa, như đang ngẩn người.
Tạ Sở lập tức nhíu mày, nhanh chóng bước tới trước mặt cô, đưa tay chỉ hàng ghế gần quầy thuốc,"Cô ngồi đó đợi tôi."
Úc Thiến nhìn hắn.
Tạ Sở bị nhìn dở tính ương bướng, trực tiếp nắm tay cô, kéo tới chỗ băng ghế ,"Ngồi yên ở đây."
Lúc này có hai người trạc tuổi đôi mươi đi ngang qua, nữ bụng to, tay chống eo, thân thể nặng nề, có vẻ sắp đến ngày sinh nở, mà người nam đi trước thì thong thả vừa đi vừa cúi đầu bấm bấm điện thoại.
"Anh nhìn người ta kìa, biết săn sóc không để vợ mệt, anh nhìn lại mình đi, chỉ biết cắm mặt vô cái điện thoại, bụng em còn lớn hơn chị kia nữa, anh chỉ biết lo cái thân anh thôi, cũng không dìu em một chút."
"Anh vất vả lắm mới được nghỉ một ngày, theo em tới bệnh viện rồi em còn muốn sao nữa."
"Chẳng lẽ trong bụng em là con của thằng khác sao? Em sắp sinh tới nơi rồi, bảo anh theo em kiểm tra thai sản một lần, anh nhớ lại xem, từ lúc đi ra ngoài đến giờ, có buông điện thoại ra một giây nào chưa, anh có hỏi han em một tiếng nào chưa?"
"Hỏi han cái gì? Thật không hiểu nổi, có nhiêu nói hoài, không phải