Chu Tử Tri lúc đầu còn suy nghĩ hành động của Úc Trạch, sau đó nhập tâm diễn xuất nên ném ra sau đầu.
Kết thúc công việc, vài diễn viên đề nghị về phòng ở gần đó ăn lẩu, các trợ lý phụ trách mua nguyên liệu nấu ăn, bận rộn như con quay.
Chu Tử Tri tiếp điện thoại trong nhà,"Mẹ, còn chưa ngủ sao?"
"Chưa, mẹ với ba con còn đang xem TV." Mẹ Chu hỏi,"Con gái, mới quay phim xong hả?"
Chu Tử Tri đứng dưới mái che tránh mưa,"Dạ."
"Nhớ ăn tối đó." Mẹ Chu,"Mai là sinh nhật con rồi, đừng có quên."
"Con sẽ ăn mà , mẹ, mẹ với ba chú ý giữ gìn sức khỏe, vậy nha, ba mẹ ngủ ngon."
Chu Tử Tri cầm điện thoại cất vào túi vải của áo liền mũ, cô cúi đầu đi dọc theo bờ tường , ai cũng nói ba mươi tuổi là một bước ngoặt, vừa đi vừa nghĩ, bước chân vòng qua chỗ rẽ, một luồng sáng chiếu tới.
Chu Tử Tri phản xạ có điều kiện giơ tay che mắt.
Cửa kính xe ở ghế phó hạ xuống, mặt Úc Trạch bị đèn đường bao phủ mơ nhạt, mơ hồ không rõ,"Lên xe."
Chu Tử Tri đứng tại chỗ, nếu không có chứng mất trí nhớ, cô nhớ rõ ban ngày đã cự tuyệt anh rồi mà .
Úc Trạch mở cửa xe, nhíu mày nói,"Là em tự lên hay anh ôm em lên?"
Nhìn quanh bốn phía, Chu Tử Tri thái dương nhẹ giật, cô đem mũ phía sau áo trùm lên đầu, cầm điện thoại gọi Phùng Hạo,"Tôi có chút chuyện, tối nay không qua được."
Đêm khuya, mưa phùn kéo dài, đèn đuốc sáng trưng.
Ở một góc yên tĩnh, Chu