Trong phòng bệnh rất im ắng
Tạ Sở nhìn đôi giày da số lượng hạn chế trên chân mình, lại nhìn sàn bệnh viện, rất sạch sẽ.
Tiếng đập cửa vang lên, hộ sĩ vào kiểm tra bình truyền dịch, ánh mắt rơi thẳng xuống người Tạ Sở.
Tạ Sở nâng lên mí mắt,"Cô vô đây làm gì ?"
Hộ sĩ lúng túng thu hồi tầm mắt, tiến lên kiểm tra,"Làm phiền...... Người nhà ra ngoài một lát."
Tạ Sở đứng lên, buông khóe mắt đảo qua gương mặt tái nhợt trên giường, xoay người đi ra.
Buổi tối Tạ Sở không về mà cuộn tròn người trên ghế sô pha sát góc tường. Lật người mấy lần, bị mất ngủ.
Mấy năm qua vẫn yên ổn.
Hắn nhớ tới rất nhiều việc, có một số ký ức đã mơ hồ.
Thời gian trôi qua quá nhanh , Tạ Sở đem tay gối lên sau đầu, hắn và Úc Thiến đi đến hôm nay, vẫn chưa kết thúc.
Cảm giác lại từng chút một ùa về.
Đó là một cảm giác đáng sợ cộng thêm xa lạ, Tạ Sở có thói quen tùy tiện, nhưng việc phát sinh đến ngày hôm nay tất cả đều đi ngược lại lý niệm của hắn.
Hắn vô cùng rõ ràng, lại không ngăn cản được.
Cách tấm màn, Úc Thiến hai mắt nhắm nghiền, tay đỡ bụng, hô hấp đều đều.
Sau một tiếng gõ cửa, hộ sĩ tới kiểm tra, Tạ Sở nhìn điện thoại một cái, 00:30p, hắn xoa mi tâm, sau đó với lấy lon redbull trên bàn nốc cạn. (nước tăng lực)
Hơn 3h sáng, hộ sĩ lại tiến vào nghe tim thai một lần nữa để đảm bảo sự an