Chu Tử Tri dõi mắt nhìn non xanh nước biếc, phong cảnh chung quanh kiến trúc khu nhà Úc gia rất đẹp, cô đi dạo trên con đường trải gạch đá xanh, thầm nhủ nếu đến đây du lịch , hẳn là sẽ thoải mái lắm.
Có những chú chim không biết tên lượn lờ ngang qua, chiếc bóng chúng bình tĩnh phản chiếu trên mặt hồ, một cơn gió nhẹ, vài chiếc lá rời cành ngả nghiêng, tạo ra từng vòng gợn sóng.
"Nơi này đẹp quá." Từ Thọ Tình nhịn không được tắm tắc khen ngợi hồ nước xanh lam.
Bà quay đầu, nhỏ giọng nói với Chu Kiến Huy bên cạnh,"Giá nhà đất xung quanh đây chắc mắc lắm."
Từ Thọ Tình sửa sang tóc tai bị rối, bà nghe Tử Tri nói là khu nhà cũ, cho rằng đây cũng là một vùng nông thôn, không khác quê bà bao nhiêu.
Nhưng tới đây mới phát hiện khác biệt không chỉ một chút.
Chu Kiến Huy nhìn Từ Thọ Tình một cái, không lên tiếng, hai vợ chồng bên nhau hơn nửa đời người, dễ dàng đọc hiểu tâm tư đối phương.
Trong lòng ông cũng suy nghĩ như bà, còn tưởng đây là một ngọn núi yên tĩnh.
"Ông thân gia, tôi có mang theo mồi câu." Úc Thành Đức đề nghị,"Lát nữa chúng ta sang bên kia câu cá nhé."
Chu Kiến Huy gật đầu,"Được đấy."
"Đều là cá đồng cả." Khâu Dung nói thêm,"Câu được nhớ mang về nha."
Từ Thọ Tình cười nói,"Cá đồng rất ngon, nhất là hầm canh, bổ lắm ."
Đi ở phía sau Chu Tử Tri nghe giọng điệu mọi người thanh thản như đi nghỉ phép, cũng cùng cười cười, cảm giác khẩn trương vơi đi một ít.
"Đi xem giáo đường không?" Úc Trạch đưa tay chỉ chỉ,"Trước