Sáng hôm sau.
Dạ gia...
Lâm Ý Dĩnh sáng sớm đã đến làm đủ chuyện, xuôi thay không có Phong Lệ anh ở nhà, cả mẹ chồng cô cũng vậy...nên..
" Cô là giúp việc trong nhà này à? " Lâm Ý Dĩnh ngồi xuống sofa, kiêu ngạo nhìn Doãn Chy.
Quản gia và giúp việc muốn nói, thì cô vội ngăn lại.
" Tôi là vợ của Phong Lệ, là thiếu phu nhân của nhà này " Cô nhìn ả.
" Vậy sao? Trông cô giống một con nhỏ quê mùa hơn " Lâm Ý Dĩnh cười khinh.
" Thế sao? " Doãn Chy cau mày, không lẽ giờ cô rút súng cho cô ta một viên đạn, vì danh tiếng nhà họ Dạ, không thì cô ta đi đời với cô lâu rồi nhỉ?
" Cô muốn gì? " Doãn Chy bình tĩnh hỏi, người làm trong nhà đứng sau cay với cô ả Dĩnh kia lắm rồi.
" Dù gì cũng là bạn cũ của Phong Lệ, nhà mấy người không mời tôi li nước được sao? " Ả ta nghênh mặt.
Cô thở dài, vào trong lấy một li nước. Rồi đem ra cho ả:" Uống xong thì cút sớm hộ tôi "
Cô ả nhận lấy li nước, rồi đứng dậy.
Xoảng
Lâm Ý Dĩnh thả li nước rơi xuống, mảnh vỡ bay văng tung tóe.
Giúp việc định chạy lên nhặt, cô lắc đầu rồi bản thân cúi xuống nhặt lên.
" Á..."
Lâm Ý Dĩnh đưa chân đạp tay Doãn Chy trên mảnh vỡ, cô đau đến mức thốt lên.
" Cô làm gì vậy hả? " Lúc này, Dạ Phong Lệ bước vào, thấy vợ mình yêu thương đang đầy máu, ngồi dưới sàn nhà cùng đống mảnh vỡ kia.
Anh chạy đến, xô ngã ả ta, rồi đỡ lấy cô.
" Chy, tay em làm sao vậy? " Anh nắm bàn tay đang bị thương
cô lên, mảnh vỡ nhỏ còn đang dính trên tay cô.
" Cô ta..." Doãn Chy ủy khuất nhìn anh.
" Cô " Anh tức giận quay sang, bây giờ thực sự anh đang tức điên...
" Cút " Anh quát lớn, rồi bế cô lên phòng, Lâm Ý Dĩnh bị dọa đến tái mặt, để vệ sĩ lôi đi không thương tiếc.
Cô nằm trong lòng anh, cười khinh khi. Từ đầu cô muốn như vậy rồi, cũng may cô ả giúp cô, hừm...để xem cô còn dám đến Dạ gia làm phiền chồng tôi không?
Dạ Phong Lệ để cô ngồi trên giường, vội vội vàng vàng đi lấy hộp y tế, nhẹ nhàng ngồi xuống gỡ mảnh vở khỏi tay cô, rồi rửa vết thương, sát trùng, băng bó.
" Đỡ đau chưa? " Anh hỏi, sau một hồi xử lí vết thương, cũng may không nặng lắm.
" Em không sao, anh đừng lo, lúc nãy là em cố tình " Để anh phẫn nộ có thể dọa cô ta, để cô ta khỏi đến đây quậy, chồng cô là của cô...ai cho phép cô ta muốn đến ôm là ôm chứ? Còn gọi bằng tên, buồn nôn mà. Bà khinh!
" Em cố tình để cô ta làm em bị thương sao? " Lúc thấy cô bị thương, anh thật sự hoảng...
" Đúng rồi, vậy cô ta sẽ không đến đây nữa " Doãn Chy gật đầu, nhìn tay bị thương.
" Em..." Dạ Phong Lệ cứng họng, cô...
" Sao? Em có làm sai đâu? " Doãn Chy không hiểu gì, sao anh tức giận chứ?
" Em quá sai rồi " Anh nói xong từ giận bỏ ra ngoài.
Rầm
Rầm
Rầm
" Ặc, mình chọc gì anh ấy rồi..." Cô bĩu môi, gãi gãi đầu.