Sau sự cố đó, Uyển Ý Nghiên hóa điên trong bệnh viện. Ngày ngày điên điên khùng khùng một mình, không ai dám đến gần ngoại trừ bác sĩ.
Dạ Tâm cũng nhiều lần đến thăm Uyển Ý Nghiên, khi thấy thằng bé cô rất bình thường, còn ôm lấy con trai mình, luôn miệng nói xin lỗi nhiều lần.
Dạ Tâm cũng không còn trách Uyển Ý Nghiên nữa, nhưng do tội ác của cô gây ra cô phải gánh chịu. Ác giả ác báo, làm chuyện xấu được cũng phải chịu trừng phạt.
Đông Phương cũng không truy cứu đến cùng, anh cũng nhúng tay vào nên việc giảm bản án cho Uyển Ý Nghiên có khả năng hơn.
Cứ ngỡ cô sẽ được tự do sớm, không ngờ Uyển Ý Nghiên bất ngờ mắc bệnh, là ung thư máu!
" Mẹ..."
Dạ Tâm hôm nay đến thăm Uyển Ý Nghiên, cô đã gầy hơn trước, vì căn bệnh quái quỷ đó làm Uyển Ý Nghiên như da bọc xương, tóc cũng rụng nhiều hơn rồi.
Lúc phát hiện bệnh của Uyển Ý Nghiên, Dạ Tâm thường xuyên đến đây hơn, cũng xin đưa Uyển Ý Nghiên đến bệnh viện điều trị.
Xạ trị quả thật rất đau đớn, Uyển Ý Nghiên có Dạ Tâm bên cạnh đều ngoan ngoãn, không làm loạn khi thằng bé rời đi nên cũng đỡ hơn.
Uyển Ý Nghiên ngồi trên giường, tóc của cô ngày càng rụng đi nhiều, Dạ Tâm không chịu được cảnh đó nên đã cạo tóc của Ý Nghiên đi, để cô không thấy tóc mình một lúc một ít đi, như vậy sẽ đau lòng hơn.
" Con đến thăm mẹ nè." Dạ Tâm kéo ghế, ngồi cạnh Uyển Ý Nghiên.
Cậu biết căn bệnh này không thể cứu chữa được, nhưng mà...nhìn người đã sinh ra mình ngày ngày chịu đau đớn như vậy, Dạ Tâm chịu không nỗi.
Thằng bé lao đến, ôm lấy Uyển Ý Nghiên.
" Mẹ...con xin mẹ đừng chết..."
Bên ngoài, Dạ Phong Lệ đứng nhìn vào trong, anh thở dài.
Bệnh tình của Uyển Ý Nghiên một lúc không trụ được lâu nữa rồi, sẽ sớm thôi...
Dù gì giữa cả hai cũng có tình mẫu tử, thằng bé nhất định sẽ rất đau lòng.
" Mẹ, con xin mẹ...con xin mẹ đừng chết..."
Dạ Tâm bật
khóc, ôm lấy Uyển Ý Nghiên.
Uyển Ý Nghiên tâm trí không bình thường thật, nhưng tình mẹ trong cô vẫn còn. Cô bất tri bất giác đưa tay lên xoa đầu Dạ Tâm.
" Con...con ơi..."
Uyển Ý Nghiên mở miệng, nước mắt rơi lã chã.
" Đau...mẹ...đau lắm..."
Uyển Ý Nghiên khó khăn nói từng chữ.
Dạ Tâm ngẩn đầu nhìn Uyển Ý Nghiên, gương mặt hốc hác đó, mỗi ngày trôi qua đều gầy hơn rồi.
Dạ Tâm nhón chân lên, hôn lên trán Uyển Ý Nghiên:" Mẹ ơi..."
" Con sẽ ở bên cạnh mẹ mà.."
...
Cuối cùng điều ai không mong lại đến sớm, Uyển Ý Nghiên đã ra đi với căn bệnh ung thư máu của mình.
Ngày tang lễ, Dạ Tâm đứng nhìn mẹ mình, mẹ đã bỏ con đi lần nữa.
Cái ngày Dạ Tâm ôm tro cốt của Uyển Ý Nghiên ra biển, thằng bé đứng đó thật lâu, cứ khư khư ôm tro cốt của cô.
" Mẹ ơi..."
Dạ Tâm nhìn biển xa kia, cả đời mẹ rất đau khổ vì hai chữ hận thù.
Mẹ ơi, bây giờ mẹ đã được tự do rồi.
Dạ Tâm từ từ mở hủ tro cốt của Uyển Ý Nghiên ra, tay cũng chậm rãi rãi tro cốt của cô ra biển.
" Mẹ ơi, mẹ tự do rồi."
" Tiểu Tâm sẽ luôn nhớ mẹ."
Dạ Tâm đâu hề biết, đằng sau thằng bé là Uyển Ý Nghiên, cô đứng đó nhìn thằng bé cười.
" Mẹ xin lỗi Tiểu Tâm..."
" Mẹ là người mẹ tồi, mẹ là người mẹ độc ác..."
" Mẹ xin lỗi..."
" Mẹ yêu con, Tiểu Tâm của mẹ."
Hôm đó, gió thật mạnh, làn gió mang đến cho Dạ Tâm cảm giác rằng...
Uyển Ý Nghiên vừa chào tạm biệt cậu, mẹ đã đi đến nơi mẹ cần đến.
" Mẹ ơi, ở bên đó, mẹ hãy sống hạnh phúc nhé!."