Đàm Nhu Nhi cũng không rõ bản thân làm cách nào ăn xong bữa cơm đầy áp lực như vậy.
Tuy cả cơ thể đều đang kháng cự với việc ở gần Đàm Ôn Tường, nhưng lí trí buộc cô bé phải trưng ra bộ mặt vui vẻ lấy lòng cha mình.
Dưới ánh đèn chùm sáng trưng, ánh mắt Đàm Ôn Tường nhìn cô con gái có điểm kì lạ.
Từ lúc ăn cơm đến giờ đến giờ, cô cứ chốc chốc lại ngoảnh đầu sang nhìn ông một cái.
Trong đôi mắt kia toàn là tia thăm dò, cũng như lo sợ khó hiểu.
Dẫu sao ông ta cũng là người lớn, đối với tâm lí của một đứa trẻ, Đàm Ôn Tường vẫn có thể nắm bắt được.
Đôi mắt xếch hơi nhướng lên, ông bỏ dao nĩa xuống, lại lấy khăn giấy lau miệng, lúc này mới ưu nhã cất tiếng dò hỏi.
"Sao vậy? Con sợ ta sao?"
Đàm Nhu Nhi mỉm cười, cười đến không thấy mắt, che dấu tâm tình sợ hãi của mình lúc này.
Nhanh chân nhảy xuống ghế, bước vội ra phía sau lưng ông, tay nhỏ liên hoàn hết đấm lại xoa bóp, miệng nhỏ còn nói lời ngon ngọt dối lòng.
"Sao lại có thể sợ cha mình chứ.
Đối với con, cha là người tuyệt vời nhất trên đời.
Chỉ là do cha đến bất ngờ làm con có chút lo lắng."
Đàm Ôn Tường cười, thả lỏng cơ thể, một lát sau mới quay đầu lại nhìn đứa con gái khả ái ngoan ngoãn của mình, cánh môi hé mở ra phát ra âm thanh khàn khàn.
"Con lo lắng chuyện gì?"
"Chính là sợ bài kiểm tra kia kết quả không tốt nha, nên cha xuất hiện ở đây để mang con về Willow..."
Đàm Ôn Tường bất chợt cười vang, bàn tay to lớn chậm rãi đưa ra không trung rồi rơi xuống đỉnh đầu của Nhu Nhi, xoa đầu cô bé mấy cái.
"Đứa bé này, vì chuyện nhỏ nhặt như vậy mà đến ăn cũng thấp thỏm không yên.
Ta không phải đến đây vì chuyện đó nha, chẳng qua là sắp có buổi tiệc lớn ở đây.
Mà bài kiểm tra vừa rồi con làm tương đối tốt, quả nhiên thành phố V là nơi ươm tạo nhân tài tốt nhất, Willow mạnh hơn về kinh tế nhưng giáo dục phần thắng lại thuộc về thành phố phồn vinh này.
Đúng là con gái của ta, mắt nhìn rộng mở ha ha."
Nhờ câu nói này của Đàm Ôn Tường, Nhu Nhi cuối cùng cũng trút bỏ được cục đá đè nặng giữa lồng ngực, thở phào một tiếng nhẹ nhõm.
"Thật may quá."
"Nhưng mà..." - Đàm Ôn Tường tiếp tục bổ sung.- "Lần này con sẽ cùng đi với cha.
Con rồi sẽ ở thành phố này thời gian không ít, vẫn nên tính chuyện về lâu về dài, giới thiệu con với giới thượng lưu chỗ này, sau con đỡ bị người khác bắt nạt."
Chứ không phải cha muốn giới thiệu con, để rồi xem xét có thể kiếm gia đình nào đủ tiêu chuẩn để làm một cuộc hôn nhân thương mại hả?!
Sau lưng, Đàm Nhu Nhi âm thầm bĩu môi thầm nghĩ.
Đương nhiên cô không ngu ngốc mà nói những lời đó ra khỏi miệng, chẳng qua là cô cảm thấy hơi chán ghét việc lừa lọc này của cha mình mà thôi.
Nhưng không sao cả, cô vẫn còn một đứa em gái đáng yêu làm điểm tựa, cô sẽ không dễ dàng bị hoàn cảnh đạp ngã đâu!
"Vâng, đến ngày đó cha sẽ mua đầm xinh cho con chứ?"
"Được, sẽ mua, bao nhiêu cũng sẽ mua cho con thử hết ha ha." - Đàm Ôn Tường nhẹ