"Con..." - Đối với sự chất vấn dồn dập của Đàm Ôn Tường, Nhu Nhi trong khoảng thời gian ngắn chưa tìm ra được câu trả lời.
"Con gì mà con, con có biết hai người kia là ai không mà dám chọc vào? Con định vì chuyện của mình mà khiến kinh doanh Đàm gia lụi bại ở thành phố V này hả?"
"Không phải, cha, họ là bạn con.
Mọi chuyện không giống như cha nghĩ đâu!" - Đàm Nhu Nhi mím môi, mãi một lúc mới đáp trả lại lời của ông.
"Bạn? Bạn gì? Con bây giờ còn học cách nói dối nữa hả.
Mắt nhìn con cũng thật tốt nhỉ, bao nhiêu thiếu gia nhà giàu khác không kết giao, một bước liền chọc đến Lâu gia.
Con gái, con thật khiến người cha này mở mang tầm mắt đấy.
Ta nói rồi, muốn tìm chỗ dựa vững chắc thì nghe lời ta mà chọn!"
"Không phải..."
"Đàm Nhu Nhi, nếu con còn không nghe lời như ngày hôm nay nữa thì ta không chắc Tiểu Ân ở thành phố A sẽ thuận lợi đâu, con hiểu rõ điều đó mà." - Đàm Ôn Tường dường như đã bình tĩnh lại, giọng nói phát ra đã dịu đi đôi chút.
Nhưng lại khiến sống lưng Đàm Nhu Nhi lạnh toát.
Mọi lời biện bạch cô định phát ra đều trôi trở vào bên trong, cúi thấp đầu xuống, cô gái nhỏ khẽ cắn chặt môi, thật lâu sau mới truyền ra âm thanh trong trẻo có chút run rẩy.
"Con hiểu rồi."
Đàm Ôn Tường lúc này mới thở dài, vỗ vào vai con gái nói:
"Ta biết con sẽ hiểu.
Con là một đứa thông minh, nhưng cũng chỉ là gà con nằm trong cánh.
Đừng để ta thất vọng một lần nữa.
Đợi ta cùng mấy đối tác bàn xong công việc liền dẫn cón đi xin lỗi Lâu thiếu gia."
Sau đó, ông theo hướng ngược lại mà rời khỏi, bỏ mặc Đàm Nhu Nhi đứng như pho tượng.
Tay nhỏ nắm chặt góc váy, bả vai run run.
Dưới mái tóc thắt bím xinh đẹp, hai mắt của cô ngập nước, lại quật cường không rơi xuống.
Đàm Nhu Nhi, không được khóc, nhất định không được khóc!
Mà toàn bộ mọi chuyện đã bị ai đó từ đằng xa trông thấy.
Bàn tay hắn chậm rãi nắm chặt thành quyền...
"Ôi chao, cô bé dễ thương này sao lại lạc đường rồi, có cần anh trai mang em về với cha mẹ không?"
Đàm Nhu Nhi bị tiếng nói từ phía sau làm cho giật mình, quay người lại đã thấy một thanh niên xa lạ, bên khóe miệng còn vết máu đông, hình như là do đánh nhau gây ra.
Cặp mắt hoa đào chủ ý nhìn cô, dưới đáy mắt là tia sáng khiến cô cảm giác khó chịu.
"Anh là ai? Tôi cũng không phải trẻ lên ba, tất nhiên không nhọc anh phải quan tâm."
Thanh niên đối với câu trả lời của cô chỉ mỉm cười:
"Giọng nói cũng thật hay...!Sao vậy, đề phòng anh hả?"
Đối với ánh nhìn như hổ đói của người trước mặt, Đàm Nhu Nhi lặng lẽ lùi ra phía sau, nước mắt đã hoàn toàn thu liễm lại.
Cô nhìn người kia, khuôn mặt bánh bao cùng đôi mắt xa lánh hiện rõ dưới ánh đèn trong sân vườn.
"Đúng vậy, tôi đang đề phòng anh.
Nếu không phiền thì mong anh biến mất khỏi tầm mắt của tôi nhanh một chút."
Thanh niên nghe vậy liền cười lớn, cặp mắt hoa đào nheo nheo lại, trong giọng nói không rõ ý vị gì:
"Cũng thật lớn gan.
Nếu nhóc khiến anh vui vẻ một chút, con trai thị trưởng anh đây có thể du di cho nhà em mối làm ăn lớn đấy." - Vừa nói, hắn ta vừa từng bước tiến lại gần ép Đàm Nhu Nhi lùi xâu vào góc tường,