"Con chắc chịu nổi với môi trường như vậy không? Lâu Vĩnh, nơi đó đến cả chính ta cũng có cảm giác hơi dè chừng đấy...!Bây giờ nó đã gần như bị hắc bang chiếm đóng làm địa bàn rồi.
Bây giờ còn thêm chuyện của lão già Vương nữa...!Vậy nên cha mới muốn công bố phá bỏ việc đầu tư."
Lâu gia dù sao cũng không cường đại đến mức bị thế lực ngang hàng vùi dập mà không xây xát gì.
Chẳng qua Lâu Hà Uy có bộ óc kinh doanh nhạy bén nên mới giảm thiểu thiệt hại xuống mức thấp nhất.
Bàn giao công việc còn lại xong xuôi, nên giờ ông mới nhàn nhã ngồi ở đây.
Mà nơi Lâu Vĩnh muốn tới, chính là khu vực mà Lâu gia tổn hại nặng nhất.
Hơn hết, không rõ là Vương thị trưởng kia có giật dây hay không, mà dạo gần đây vài bang phái của xã hội đen lại cùng tụ tập về đó làm địa bàn.
Nếu xử lý không sạch, chắc chắn lão họ Vương kia sẽ nhân cơ hội mà buộc tội Lâu gia, ép bọn họ đến mức suy thoái.
"Muốn có được quyền lực nhanh nhất, phải xuất phát từ môi trường khắc nghiệt nhất." - Thiếu niên đứng trước nguy hiểm không sợ hãi, cất cao giọng đáp lại.
"Aiza, ta chỉ mong con suy nghĩ cho kĩ mà thôi."
"Nếu cha để mặc nơi đó như vậy, rồi sẽ có một ngày lão cáo lai đó sẽ lợi dụng khe hở mà đâm chọt Lâu gia."
Diễm Tinh vừa từ bên ngoài vào, nghe tiếng cãi vã của hai cha con, tuy rằng câu được câu mất, nhưng bà có thể hiểu sơ qua vấn đề, lập tức đi vào trong can ngăn.
"Lâu Vĩnh, như vậy quá mạo hiểm.
Nếu chỉ vì chứng minh thực lực, nhanh chóng nắm được quyền uy thì con cũng không cần làm đến mức đó..."
Ngắt đoạn, bà dường như suy nghĩ đến chuyện gì đó, vài giây sau mới tiếp lời:
"Hay là con để nơi đó cho cha giải quyết.
Phần về con, con hãy vào quân đội đi.
Ta thấy nơi đó rất thích hợp với khát vọng của con ngay lúc này." - Trong mắt bà là sự điềm tĩnh khó tả.
Tại nơi không ai biết, Diễm Tinh khẽ thở dài, nghĩ lại nghĩ, tính cách ngang ngược được di truyền từ cha sang con này quả thật không tốt một chút nào.
"Mẹ à, nếu vào quân đội rồi, người con bảo vệ sẽ không còn là duy nhất nữa.
Lúc đó trên vai con là trách nhiệm với đất nước, với những người dân xa lạ.
Mẹ, con không quản được nhiều như vậy, người con muốn quản, chỉ có một."
Lâu Vĩnh nói xong lời ấy, bên môi hiện thêm ý cười, không quan tâm bầu không khí trầm lặng đang bao trùm căn phòng vì mình.
Hắn nhìn thẳng vào mắt cha mình mà nói:
"Mẹ nhớ không, có một lời cha từng nói với mẹ rất hay."
"Hả?" - Lâu Hà Uy lần đầu tiên được con trai khen, có chút thất thần phải hỏi lại, tâm trạng nặng nề cũng vì câu ấy mà vơi đi không ít.
Bởi vì ông còn bận tâm suy nghĩ một điều, rằng ông phát ngôn câu nào chẳng bị đứa con thần thánh này hết hừ lạnh lại đến