"Anh...!Về lâu chưa?"
Cảm nhận được sự né tránh của cô, Lâu Vĩnh trong lòng có chút khó chịu, nhưng ngoài mặt lại không thể hiện ra.
Sau một tiếng thở dài, giọng nói trầm ấm vang lên trong không trung.
"Tính đến thời điểm hiện tại là 40 phút."
40 phút...
Cô lập tức quay đầu lại nhìn Lâu Vĩnh.
Vậy có nghĩa là anh vừa trở về thành phố đã một mạch chạy xe tới nơi này hay hay sao?
"Anh đã hỏi Mạn Mạn em ở đâu, anh muốn gây bất ngờ cho em, nhưng có lẽ bất ngờ của anh không bằng một góc nhỏ bất ngờ mà em đưa đến."
Lâu Vĩnh khẽ cười, bộ dạng vô cùng bình thản mà buông lời nói dối trắng trợn.
Đến một cuộc điện thoại hắn còn chưa gọi cho em gái, lấy đâu ra chuyện Mạn Mạn nói cho hắn biết rằng cô đang ở đây.1
Tuy nhiên, điều này bé con của hắn không cần biết, cũng không nên biết.
Đàm Nhu Nhi tin sao? Đàm Nhu Nhi thật sự đã tin.
Dù sao Mạn Mạn cũng biết lịch trình của cô, hai người còn là anh em nữa.
Trên hết, cô biết một điều là Lâu Vĩnh trước đây là người giúp đỡ cô rất nhiều, tâm đã học cách hoàn toàn tin tưởng lời người đàn ông này nói.
"Em cũng không hề nghĩ đến bạn học với nhau sẽ làm chuyện đó.
Hơn cả, em cũng không nghĩ đến việc Hàn Dương đến người không động đậy cũng có thể nổi thú tính." - Cô vừa nói vừa dụi mắt, cảm giác hơi buồn ngủ, có thể do tác dụng của thuốc giải rượu chăng, cô nghĩ vậy.
"Em...!Haiz, em dễ dãi hơn 10 năm trước rồi đó.
Trước đây ai đó còn đối với ân nhân của mình nói tiếng không cảm nhận được thành ý."
"Anh...!Đó là nói dối, anh rõ biết lúc ấy em chỉ đang hơi dở tính hiếu thắng của trẻ con một chút! Với lại, 10 năm rồi, anh cũng không cần phải thù dai vậy đâu chứ?"
Lâu Vĩnh cong cong khóe môi, từ từ vươn người qua, khuôn mặt của hắn càng ngày càng phóng đại trước mắt cô, thuận thế ép cô vào sau ghế.
Mà cũng vì hành động này của hắn, đôi đồng tử của cô đã giãn ra hết mức.
Bên tai còn nghe thấy âm thanh trầm thấp cuốn hút.
"Ồ, cũng đúng nhỉ.
Cô bé đến hông anh hồi đó bây giờ cũng lớn thật rồi ấy chứ? Lúc nãy nếu anh nhìn không kĩ, anh vẫn sẽ đinh ninh bé con vẫn như cũ là bé con cơ."
Lại thêm một lời nói dối không biết ngượng.
Đàm Nhu Nhi nghe xong, đến cảm giác buồn ngủ cũng bị đánh bay hoàn toàn.
Cô thật sự muốn bản thân ngốc một chút để lừa lí trí rằng, Lâu Vĩnh là người anh trai tốt...!Nhưng không, cô hiểu, cô còn hiểu rất rõ câu nói kia mang theo đánh giá chê bai cơ thể mà cô vốn vô cùng ưng ý.
"Anh vừa về thành phố, đừng ép người thân trở thành kẻ thù! Anh nói ai nhỏ? Anh nhìn lại xem ai mới nhỏ chứ?!"
Vừa nói Đàm Nhu Nhi liền bĩu môi, vươn tay ra đẩy Lâu Vĩnh sang một bên.
Mà hắn đối với loạt hành động kia của cô, không nhịn được mà phì cười.
"Hóa ra anh là người thân của em rồi à, em đem anh viết vào giấy đăng ký kết hôn từ khi nào vậy?"
"Lâu Vĩnh, anh đừng xuyên tạc ý của em được không? Anh trai, ý của em anh giống như là anh trai vậy, nghe hiểu chưa?!"
"Không sao mà, Nhu Nhi, anh hiểu.
Đôi lúc giữa một cặp vợ chồng vẫn nên có chút tình thú để