Nghe được giọng nói quen thuộc của Lâu Vĩnh, Đàm Nhu Nhi thôi không cựa quậy nữa, thay vào đó là giương đôi mắt đen nhánh nhìn hắn không chớp, bởi vì là chốn đông người nên cô chỉ có thể nhỏ giọng tức giận.
"Lâu Vĩnh?! Anh đang làm trò gì vậy?"
Nhìn bộ dạng mới tỉnh ngủ còn ngơ ngác của cô, Lâu Vĩnh không nhịn được mà muốn cười.
Bất quá, hắn đang ở giữa hành lang công ty, có nhiều người qua lại như vậy, hắn không thích nụ cười đẹp của mình được nhiều người khác ngoài Nhu Nhi được nhìn thấy, cho nên phải kiềm chế lại.
Chỉ là khẽ cúi đầu xuống, môi mỏng lướt qua mái tóc mềm, cất tiếng khe khẽ.
"Em là heo sao? Ngồi ở ghế cứng ngoài đại sảnh cũng ngủ được.
Tôi đây vì không muốn em mất mặt mũi nên mới bế em lên đấy."
Đàm Nhu Nhi trừng mắt, thật muốn mở miệng chửi thề.
Có ai lại giúp người khác tránh khỏi sự chú ý như hắn không? Hắn rõ ràng biết bản thân thu hút mắt nhìn như thế nào, bây giờ hành động lại thân mật tới vậy thì những người đã từng thấy mặt cô sẽ nghĩ cô là người như thế nào đây?
"Em chỉ đến đưa đồ ăn trưa cho anh thôi, Mạn Mạn hôm nay đi hẹn hò cùng với anh Chấn Nam rồi nên..."
"Anh biết."
"Anh biết thì nhận hộp cơm rồi thả em xuống để em tự về đi.
Hà cớ gì cứ phải ôm em như vậy chứ?"
"Không thích thả xuống đấy!"
Vừa nói, cánh tay ôm lấy thân thể cô càng chặt hơn, cho dù lúc này hai người đã vào trong thang máy riêng, Lâu Vĩnh vẫn không chịu thả Đàm Nhu Nhi xuống.
Không để cô mở miệng trách cứ, hắn đã nhanh chóng chuyển đề tài.
"Anh hôm trước nghe nói...!Đàm Ôn Tường lại đem em ra đấu giá hửm?"
Chuyện trong gia đình chính mình trải qua cô cảm thấy đã quá quen thuộc, đến giờ cảm xúc như đã chai sạn, đến mức cô không buồn bận tâm đến nữa.
Nhưng khi được chính miệng hắn nói ra, không hiểu vì sao cảm giác mủi lòng muốn khóc lại nhanh chóng chiếm trọn tâm hồn cô như vậy.
Đàm Nhu Nhi cũng vì thế mà quên mất vụ ôm ấp kia trong giây lát.
"Cũng không nên gọi là đấu giá, ông ấy đang tìm người ưu tú để em gả vào."
"Ồ, sau đó kêu em dựa hơi người đó để kiếm thêm cho ông ta chút bổng lộc hửm?" - Nói đoạn, Lâu Vĩnh còn không quên cười khẩy, tiếp lời.
"Vậy sao ông ta không nghĩ đến Lâu gia của anh nhỉ, ngoại hình và học vấn đều xuất chúng, Lâu gia cũng là danh gia vọng tộc bao đời..."
Hắn vừa kết thúc câu nói cũng là lúc thang máy vang lên tiếng báo, cửa thang máy ngay lập tức mở ra.
Đàm Nhu Nhi không trả lời câu hỏi của hắn, nhân lúc Lâu Vĩnh không phòng bị mà đẩy hắn ra, chân chạm đất an toàn.
Lúc này, đôi mắt đen linh động mới nhìn thẳng vào mắt hắn mà trả lời.
"Anh không biết sao, 10 năm trước khi anh rời khỏi, nghe đâu giới thượng lưu nhận định rằng Lâu gia so với nhà họ Vương còn thua kém.
Còn nói Lâu thiếu gia gì đó chỉ là kẻ biết dùng vũ lực để dọa người, nếu bác Lâu Hà Uy mà rơi xuống thì cả Lâu gia cũng sụp mà thôi.
Cha em còn rất tin tưởng vào giả thuyết đó, còn cấm em giao du với Mạn Mạn vì sợ vạ lây đến Đàm gia."
"Ồ, sau đó thì sao?" - Lâu Vĩnh đối với lời