Đàm Nhu Nhi sáng nay định thần đi làm sớm, bởi vì muốn tránh giáp mặt với Đàm Ôn Tường.
Bây giờ cô đã không còn nhỏ, việc cứng đối cứng với ông ta đã không còn tác dụng.
Đàm Ôn Tường theo năm tháng tính cách càng thâm độc hơn.
Tuy rằng em gái cô đã nằm trong mục quên lãng của ông ta, nhưng đối với thủ đoạn của ông ta, cô khả năng cao nếu không nghe lời sẽ bị ông ta một quyền đánh chết, không thì nhân cơ hội cô lơ là mà ném lên giường của một tay lắm tiền nào đó.
Cô biết khả năng thứ hai hoàn toàn có thể xảy ra, bởi vì năm 17 tuổi ông ta đã từng làm một lần, may mắn là cô kịp thời nhận ra.
Cô cũng chẳng muốn chết, đã từ rất lâu rồi cô vô cùng quý trọng sinh mạng của bản thân có được hay không.
Dù sao trên đời này có bao nhiêu thứ làm cô lưu luyến.
Nếu tối nay phải cùng người cha này đi gặp mặt Vương Hào Kiệt, vậy thì nhân lúc sáng sớm cô liền rời khỏi.
Thành phố V cũng không hề nhỏ, muốn tìm ra cô ở đâu cũng không phải chuyện đơn giản.
Nhưng vừa đến tiệm hoa, điện thoại của cô đã rung lên, gọi tới là số lạ.
Lúc cô bắt máy thì đầu giây bên kia truyền đến giọng nói khàn khàn khẩn cấp.
"Xin chào, đây có phải chủ nhân của căn hộ số nhà 183 đường...!hay không? Nhà của bạn được người xung quanh báo rằng có trộm đột nhập, chúng tôi đã tiến hành điều tra và bắt được 1 thủ phạm, mong bạn đừng về nhà vào thời điểm này bởi vì rất có thể còn tòng phạm sẽ vì vụ không thành mà giết nạn nhân.
Nếu có thời gian mong bạn có thể đến trụ sở cảnh sát của chúng tôi để được hoàn trả hiện vật."
Còn chưa để cô kịp suy nghĩ, ở phía sau lưng đã truyền tới tiếng nói trầm bổng của người đàn ông.
"Cô không nên nghe theo cuộc gọi đó đâu."
Đàm Nhu Nhi vì giật mình mà suýt nữa làm rơi điện thoại, may là giữ lại kịp, nhưng ngón tay của cô vô tình chạm qua nút tắt.
Quay đầu lại nhìn xem người đến là ai, bất ngờ nối tiếp bất ngờ khi nhìn thấy dung mạo người đó.
"Anh là...!Người ở bãi biển?"
Hoắc Kỳ Vũ nghe vậy không nhịn được mà bật cười, nụ cười trong vắt như nước hồ, lại khiến Đàm Nhu Nhi có chút khó hiểu.
"Đúng vậy thưa cô gái, nhưng cô có thể gọi tôi là Hoắc Kỳ Vũ, tôi còn tưởng bản thân rất nổi tiếng trên các mặt báo nên cô sẽ biết..."
"Ah...!Thứ lỗi cho sự thiếu hiểu biết này, tôi là Đàm Nhu Nhi, hân hạnh." - Cùng lúc đưa tay ra ý muốn chào hỏi với người đàn ông này.
Hoắc Kỳ Vũ nhìn tới bàn tay trắng nõn thon dài đang đưa ra trước mặt hắn ta, trong đôi mắt nâu là ý cười nồng đậm.
Tất nhiên theo phép lịch sự hắn ta liền đưa tay ra nắm lấy tay cô, cảm thụ mềm mại từ bàn tay kia truyền tới.
"Hân hạnh thưa Đàm tiểu thư.
Tôi vẫn nên nhắc lại một lời, cô không nên theo cuộc gọi kia mà đến đồn cảnh sát đâu.
Chúng là bọn lừa đảo cấp tinh vi đấy, nếu cô thật sự tới đó không chắc bọn chúng sẽ cướp tiền hay cướp sắc nữa."
Đàm Nhu Nhi cười, vẫn nên hướng người đàn ông này một tiếng cảm ơn.
Lại nhận được câu trả lời khách sáo của hắn ta.
"Là cô giúp tôi giữ lại mạng sống này mà, tôi chẳng qua là muốn báo ân thôi.
Tôi là người từ nơi khác đến, hồi nãy hỏi đường đến tiệm hoa, lại không ngờ người ta sẽ chỉ đến đây."
Đối với khách hàng thân thiện như này Đàm Nhu Nhi tất nhiên là mở cửa chào đón.
Cũng gọi là may mắn khi mà Hoắc Kỳ Vũ vừa mở hàng, chẳng mấy chốc quán của cô đã tấp nập khách.
Chủ yếu là khách hàng nữ tới mua