Đàm Nhu Nhi sau đó còn hỏi thêm một vài vấn đề khác, như là vì sao em gái lại dễ dàng nhận Lâu Vĩnh thành anh rể như vậy, hoặc là hôm qua cáo già kia đã cùng cô bé nói chuyện gì.
Đàm Tiểu Ân bị chị xoay như chong chóng, con bé còn chưa kể xong sự tình thì người tài xế đã nhắc bọn họ tới nơi.
Người tài xế xuống xe, theo nghiệp vụ mà lấy hành lý đưa cho hai cô gái.
Đàm Nhu Nhi sẽ không cảm thấy sai khác gì cho tới khi trả tiền cho người kia.
Lúc này, Đàm Tiểu Ân đã mang theo chiếc vali từng bước đi vào nhà, để lại chị gái ở bên ngoài trả tiền xe taxi.
Tiểu Ân thực chất rất muốn ra mặt thay chị trả tiền, nhưng khổ nỗi tiền cô kiếm ra còn chưa đủ nuôi thân… Càng nghĩ càng thấy chị gái thật tài giỏi, như vậy mà có thể kiếm ra tiền thực sớm, năm cấp ba chị đã mở cửa hàng hoa…
Nếu mà Tiểu Ân biết từ năm 8 tuổi, tiền mà cô nhận được đều là số tiền mà Đàm Nhu Nhi làm ra, con bé chắc sốc mất.
Quay trở về với Đàm Nhu Nhi, nhìn vị tài xế đội mũ lưỡi trai đen cụp xuống che hết cả khuôn mặt, thứ cô còn có thể nhìn được chỉ là khoé miệng đang mím lại của hắn ta.
Bất quá, Nhu Nhi cũng không có ý định dò hỏi, trong từ điển của cô không có khái niệm quá để tâm đến ngoại hình của người khác.
“Tổng hết bao nhiêu vậy ạ?” - Theo phép lịch sự, Đàm Nhu Nhi cất tiếng hỏi người tài xế.
Vị tài xế này này không nói thì thôi, chỉ cần mở miệng đã khiến cô phải trợn tròn mắt nhìn.
Không phải vì giọng điệu quá khác người, mà bởi vì nó quá quen thuộc đối với cô…
“Quý khách có thể trả bằng một nụ cười thâm tình hoặc một nụ hôn kiểu Pháp, nếu quý khách không tán thành điều ấy, thì thân làm cáo già lâu năm, tôi có thể đưa ra mức giá ưu đãi hơn.
Chẳng hạn như là một đêm mặn mà thịt thà đầy đủ.”
Vị tài xế vừa nói vừa tháo bỏ lớp mũ lưỡi trai đi, khuôn mặt nam tính dần dần lộ ra, đôi mắt xanh ngọc cong cong ý cười nồng đậm, mà khoé miệng của hắn ta cũng tạo thành vòng cung vô cùng đẹp mắt.
Ngơ người, Đàm Nhu Nhi hoàn toàn bị hắn làm cho hoá đá tại chỗ.
Mãi thật lâu sau mới mấp máy được vài chữ không rõ ràng.
“Anh… Anh… Sao lại ở đây… Lâu Vĩnh?”
Chuyện này là sao? Không phải Tiểu Ân nói cái gì hắn rời đi không chăm sóc cô được.
Cái này là gạt người, trời ạ, vậy mà Đàm Nhu Nhi lại có thể không để ý chuyện này được chứ? Thường thường những khoảng khắc như này thì giác quan thứ sáu của cô sẽ trỗi dậy một cách mạnh mẽ lắm mà, vì sao hôm nay lại không cảm nhận được gì?
“Vì sao anh không được ở đây.
Nếu hôm nay anh không bất đắc dĩ trở thành tài xế riêng cho em thì làm sao anh biết được, bé con ở sau lưng anh lại gọi anh là cáo già.”
Vừa nói, Lâu Vĩnh vừa đưa tay lên, kéo cô vào trong lòng mình, cúi thấp đầu xuống, khuôn mặt của cả hai ngay lập tức bị kéo gần khoảng cách, gần đến mức mùi gỗ đàn hương của hắn lấp đầy trong khoang mũi của Nhu Nhi.
Trong tích tắc làm tâm trí cô gái mềm mại trầm mê.
“Em nói xem, anh thực sự già sao? Cho dù so sánh anh với cáo, thì cũng nên nói là cáo trẻ chứ?”
Hai người giữ tư thế ái muội này chưa được nửa phút thì Đàm