Edit: Yuzu
Beta: Bạch Lan Tửu
Hạ Chỉ nhân lúc người mẫu thay đồ đi ra ngoài studio, ngồi xổm trong một góc hút thuốc. Trên cổ cô là chiếc máy chụp hình bảo bối, chiếc áo bông dày màu sẫm bọc lấy thân hình nho nhỏ, chỉ lộ ra đôi mắt sáng lấp lánh cùng một bàn tay tái nhợt đang kẹp điếu thuốc, bên dưới là một chiếc quần jean màu xanh đậm, hòa làm một với bức tường bối cảnh màu xanh đậm. Rất nhiều người ra ra vào vào, nhưng không ai chú ý đến cô.
Cô ngẩng đầu tên, dựa vào vách tường, phun ra một ngụm khói, gương mặt xinh đẹp phía sau màn khó nhìn mơ hồ không rõ. Anna vội vã đi từ trong lều ra, cô nhìn khắp xung quanh, nhìn tới Hạ Chỉ đang ngồi xổm trong góc tường, lúc ấy nét mặt căng thẳng mới thả lỏng một chút.
"Còn bộ sau cùng thôi, chụp xong chúng ta sẽ kết thúc công việc."
Cô nàng đi tới trước mặt Hạ Chỉ, từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt bị khói thuốc lượn quanh. Mặt của Hạ Chỉ rất trắng, lại nhỏ, bây giờ dưới làn khói, nhìn càng thêm trắng.
Anna vô thức nhíu mày, nhìn vào trong lều vài lần, rồi dời ánh mắt về, oán trách: "Không phải nói cai thuốc à, sao lại hút nữa."
Cô nàng không tốn chút sức nào để nắm cổ áo kéo Hạ Chỉ từ dưới đất lên: "Nhanh tắt đi cho mình, đợi lát nữa bị Kim Ca thấy, thế nào cũng bị nói nữa."
Hạ Chỉ vứt điếu thuốc trên đất, dẫm tắt, cô cởi áo bông ra vắt lên khuỷu tay, ngoan ngoãn đi theo Anna vào lều.
Trong lều, người mẫu Lucy đã thay quần áo xong đang ngồi ở sàn diễn, chuyên gia trang điểm dặm lại lớp trang điểm giúp cô ấy. Sàn diễn bề bộn nhiều việc, một nhiếp ảnh gia khác cộng tác với Hạ Chỉ đã chuẩn bị xong, thấy Hạ Chỉ đi theo phía sau Anna, không nhịn được ngoắc ngoắc cô: "Nhanh lên, nhanh lên một chút!"
Hạ Chỉ vừa lấy máy ảnh xuống, ném cái áo cho Anna, vừa đi nhanh tới, nở một nụ cười tươi với đối phương, chuẩn bị chụp hình cho người mẫu.
Sau khi chụp xong một bộ ảnh, không đợi xem lại, Lucy đã vội vã đi ra khỏi lều, ngay cả trợ lý cũng không dẫn theo.
Kim Ca ngồi trên ghế nhìn thành phẩm, quay đầu lại hỏi Hạ Chỉ: "Vừa nãy đi đâu vậy?"
Hạ Chỉ không lên tiếng.
Kim Ca hừ một tiếng: "Giả câm với anh phải không?" Anh cầm tay Hạ Chỉ lên, ngửi ngửi một hồi, ngay sau đó, gân xanh nổi lên: "Lại hút thuốc? Có phải mông em bị ngứa rồi không?"
Hạ Chỉ vẫn không lên tiếng.
"Cái đức hạnh gì đây!" Kim Ca cười mắng, rốt cuộc cũng bỏ qua cho cô.
*
Mùa đông ở Chương Nguyên đến rất sớm.
Bên ngoài lều không mở điều hòa, Hạ Chỉ lại tròng chiếc áo bông kia vào người lần nữa, kéo khóa kéo lên, nhưng cả người vẫn bị lạnh mà rùng mình.
Thuốc là không dám hút nữa rồi, tuy rằng Kim Ca dễ nói chuyện, nhưng cũng không thể hết lần này đến lần khác đụng đến giới hạn của anh, Hạ Chỉ không muốn chết quá khó coi.
Tính ra cô và Kim Ca cũng quen biết nhau bốn, năm năm, nhiếp ảnh gia được Kim Ca nâng đỡ nổi tiếng không ít, cô là người kém cỏi nhất, dùng câu nói của Kim Ca thì chính là "Không phò nổi A Đấu". Nhưng chỉ có A Đấu cô đây là có tình cảm lâu nhất, đi theo Kim Ca vào Nam ra Bắc, người bên cạnh đến rồi đi, chỉ có cô ở lại bên anh lâu nhất.
Cũng không phải là không muốn đi, mà sự thật là, Kim Ca có ơn với cô, cô muốn nhớ ơn báo đáp. Huống hồ, một nơi lớn như Chương Nguyên, cô chỉ tin mỗi Kim Ca. Mà với nhân mạch và tài nguyên của Kim Ca, ít nhất cũng có thể đủ cơm cho cô ăn.
Hạ Chỉ xoa xoa tay, rụt bả vai lại, rùng mình một cái, kìm cơn nghiện thuốc lại, Kim Ca và Anna còn chưa ra tới, cô đã thấy Lucy vừa đi đã quay lại.
Hạ Chỉ nghe được tiếng động, vô thức nhìn thoáng qua, sau đó thì ngẩn người tại chỗ.
Hồi ức như thủy triều đánh tới, cảm giác đau đớn dâng trào tựa sóng biển, kích thích khiến cô không thể nào thở dốc. Móng tay bấm thật sâu vào lòng bàn tay mang đến cảm giác đau đớn, nói cho cô biết, đây không phải là mơ.
Truyện được dịch và edit dự thi. Đăng tải duy nhất tại truyen5z.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé
Hạ Chỉ không chớp mắt nhìn người đàn ông bên cạnh Lucy, không hề dời đi.
Trên hành lang thông suốt sáng sủa, người đàn ông dựa lưng vào vách tường, lưng thẳng tắp như cây bạch dương rắn rỏi. Anh mặc áo len nửa cổ màu xám, khoác một chiếc áo khoác bằng lông cừu cùng tông màu, quần áo cắt may phẳng phiu, được anh mặc rất có phong phạm quốc tế.
Lucy dựa vào anh, hai tay quấn lên cánh tay người đàn ông, mặc một bộ lễ phục trễ ngực màu đen bằng lụa, hận không thể dính chặt lên người anh. Người đàn ông cúi đầu nói chuyện với cô nàng, khóe miệng như đang mỉm cười, lại giống như không có, khoảng cách không gần nên nhìn hơi mơ hồ.
Trong nháy mắt Hạ Chỉ không suy nghĩ được gì, chỉ có ba chữ.
Diệp Chính Thanh! Không phải anh thì là ai?
Hốc mắt sâu thẳm, đôi mắt đen nhánh sáng quắc, xương mắt cao cao, sóng mũi cao, môi mỏng.
Năm tháng có tay nghề điêu luyện, điêu khắc ngũ quan của anh càng thêm sắc sảo sống động.
Hạ Chỉ vẫn luôn nhớ, dáng vẻ khi anh thật sự cười rộ lên, ý cười chạm đến đáy mắt, khóe mắt hơi cong, trong con ngươi ẩn chứa thâm ý khiến người ta trầm mê.
Mà người đứng cách mấy mét kia, dáng vẻ thuần thục hơn rất nhiều so với trí nhớ của cô. Gương mặt kia, bóng dáng kia, từng vô số lần đi vào giấc mơ của cô, làm sao có thể dễ dàng quên được?
Mấy năm nhỉ?
Bốn năm? Năm năm, hay là sáu năm?
Mũi cô cay cay.
Dường như trở lại thành phố Lâm Hải trong mơ.
Gió biển ẩm ướt mang theo vị mặn, từng cơn từng cơn thổi tới,