Edit: Yuzu
Beta: Bạch Lan Tửu
Diệp Chính Thanh sắp thi tốt nghiệp trung học, hiếm lắm mới về nhà một chuyến, dì Diệp nghĩ cách tẩm bổ thân thể cho cậu. Đúng vào mùa nhiều cua nhất, Hạ Ấu Thanh nghĩ nhân lúc thủy triều xuống bắt một ít chua cho anh trai ăn. Nào ngờ càng đi càng sâu, nước biển lên tới đầu gối mới phản ứng lại, trời lại tối, ở phía xa, ngọn đèn hải đăng đẩy tầng tầng lớp lớp mây mù, là nguồn sáng duy nhất trên biển.
Hạ Ấu Thanh vĩnh viễn không quên được ngày đó, bầu trời đen kịt, biển xanh đen vô tận không bờ, thủy triều như dã thú gầm nhẹ, gặm nhấm bao vây eo cô. Cô bị kẹt trên một khối đá ngầm, lạnh đến phát run. Bốn phía trống trải yên tĩnh, ăn mòn lý trí của cô, một loại cảm giác tuyệt vọng khi sắp tử vong tràn đến, khát vọng có người phát hiện ra cô, tới cứu cô. Cô không muốn chết trong nước biển lạnh như băng. Cô di chuyển bước chân, trong làn nước biển lạnh như băng, bò lên một tảng đá cao hơn, không biết còn có thể kiên trì bao lâu.
Ngẩng đầu lên, khắp trời đầy sao, cô cầu nguyện trong lòng.
Tiếng động cơ thịch thịch của du thường trong đêm đặc biệt cao vút, cô nghe được tiếng của Diệp Chính Thanh, gọi tên của cô, lồng ngực tràn đầy vui mừng, cô sẽ được cứu, sẽ không chết ở đây. Cô muốn gọi, giọng khàn khàn, buồn vui đan xen, nhưng ngay cả khóc cũng không khóc được.
Một chùm sáng chiếu vào mặt cô, bọn họ tìm được cô rồi!
Lúc Diệp Chính Thanh xốc cô lên như xách một chú chó rơi xuống nước, cô ôm chặt lấy hông cậu, như người sắp chìm trong chết chóc nhận được sinh mạng mới, cúi đầu lẩm bẩm tận trong cổ họng trong nước mắt: "Anh, anh". Diệp Chính Thanh yêu thương ôm lấy cô, toàn thân cô ướt sũng, cậu cởi áo khoác trên người bọc lấy cô, chú Diệp mở du thuyền ra, ném áo khoác cho cậu. Diệp Chính Thanh ôm cô bé run lẩy bẩy, ôm thật chặt, mặt dán lên mặt cô, dùng cơ thể mình để sưởi ấm cho cô. Cơ thể mới phát dục của cô gái nhỏ dán lên người cậu, hồn nhiên chưa phát hiện ra có gì không thích hợp.
Từ sau khi thi đại học xong Diệp Chính Thanh như con ngựa hoang thoát cương, cả ngày không về nhà. Ấu Thanh không biết anh trai bận rộn chuyện gì, cậu luôn có rất nhiều rất nhiều việc cần hoàn thành, không giống như cô, ngoại trừ đi dạo phố cùng dì Diệp và làm việc nhà thì ăn không ngồi rồi.
Diệp Bắc Lương cũng bận, hai cha con vất vả lắm mới chạm mặt nhau trên bàn cơm, khi được hỏi điểm dự tính của mình trong kỳ thi tuyển sinh đại học, Diệp Chính Thanh trả lời không quá tệ, xưa giờ cậu luôn tự tin như vậy, năm đó điểm dự tính trong kỳ thi tuyển sinh trung học kém hơn điểm thực tế một điểm, việc này bị mọi người bàn tán một thời gian.
Sau khi có kết quả kỳ thi đại học, quả nhiên giống như Diệp Chính Thanh dự tính.
Thật ra cậu đã lên kế hoạch mọi chuyện từ lâu, bên ngoài vâng theo đề nghị của ba, nhưng thực tế khi viết nguyện vọng căn bản là không hề tham khảo mấy trường trong tỉnh do ba cậu đề ra. Mãi đến lúc thư thông báo trúng tuyển được gửi tới, người làm ba mới biết mình bị con trai qua mặt, giận đến mức thổi râu trừng mắt, chạy tới nhà Đinh Phàm bắt người, kết quả bắt hụt, lại chạy tới cửa hàng đĩa nhạc của cậu, nơi đó sớm đã đổi người, mở một cửa hàng trái cây. Thì ra trong lúc thi đại học, đứa con trai này của ông đã ngay trong thời hạn còn thuê đã chuyển nhượng cửa hàng mặt tiền này, từ đó kiếm được một khoản tiền chênh lệch không nhỏ.
Lúc này Diệp Bắc Lương mới phát hiện, đứa con trai này của ông có năng lực hơn so với tưởng tượng của mình, tựa như con cá trạch trơn trượt không bắt được. Ông biết con trai là người buôn bán trời sinh, ánh mắt lâu dài độc đáo, chỉ là không chịu đi trên con đường tầm thường -- chẳng hạn như học quản lý kinh tế theo hướng chuyên nghiệp như ý của ông để sau này tiếp quản công ty.
Trên người Diệp Chính Thanh có sự kích động của Diệp Bắc Lương khi còn trẻ, cậu không muốn ba mình dựng sẵn thiên hạ cho mình, thiên hạ của cậu, cậu muốn tự mình gầy dựng.
Diệp Chính Thanh chưa bao giờ xung đột ra mặt với ba, đó là hành động không sáng suốt, nhưng ngày đó về nhà, đối mặt với ba đang tức giận, muốn nhúng tay vào con đường cuộc đời của cậu, điều này làm cho Diệp Chính Thanh không cách nào im hơi lặng tiếng nữa.
"Loại buôn bán nhỏ này của con có thể kiếm được bao nhiêu tiền?"Nghi ngờ của ba làm cậu khó chịu, Diệp Chính Thanh không nói gì, muốn ăn cơm xong nhanh rồi đi khỏi đây.
Liễu Tuyết Hoa vội bàng hòa giải: "Lúc ăn cơm chúng ta đừng thảo luận mấy chuyện không vui này." Diệp Bắc Lương quá tức giận, căn bản không muốn cho vợ mình một bậc thang để bước xuống, nặng nề đặt đũa xuống: "Con cả ngày chỉ ôm cái máy tính kia, có tin ba sẽ đập bể nó ngay bây giờ không!" Nói xong thật sự đứng lên, nổi giận đùng đùng đi lên lầu.
Diệp Chính Thanh ném đũa đi, đẩy ghế ra vọt tới trước mặt ba, kéo áo của ông, còn định nói lý lẽ với ông: "Ba, máy tính là tiền con tự mua, ba không có quyền đập nó." Diệp Chính Thanh mười chín tuổi cao lớn, khí lực không nhỏ.
Diệp Bắc Lương tức giận mù quáng, hất mạnh tay cậu ra: "Của mày? Trong nhà này có món nào mày dám nói là đồ của mày? Là tao và mẹ mày đã quá chiều mày, mày mới dám vô pháp vô thiên như thế, tự mày nói đi, ngày viết nguyện vọng mày có làm đúng theo những gì đã bàn bạc hay không, hay là tự ý sửa lại trường tao muốn mày điền vào? Diệp Chính Thanh, được, mày có tiền đồ, tự mày kiếm được tiền, mày cần một người ba như tao làm gì!"
Diệp Chính Thanh ngây người trống rỗng, không khí bị nén lại, nhất thời không còn lời gì để nói.
Khoảng cách thế hệ quá lớn, mọi lời giải thích dường như đều vô ích. Nếu không tạo ra được thành tích, ba cậu sẽ vĩnh viễn không tin vào năng lực của cậu.
Diệp Chính Thanh ngầm hạ quyết tâm: Cậu nhất định sẽ tạo ra được thành tích của chính minh cho ba cậu xem.
Ấu Thanh cảm thấy rất sợ, từ sau khi cha mẹ qua đời, trái tim nhỏ của cô chịu đủ mọi trắc trở, cô hy vọng có một ngôi nhà hòa thuận ấm áp, cô không thích nhìn thấy người một nhà cãi nhau, mỗi lần họ cãi nhau, cô đều cảm thấy vô cùng sợ hãi, cô sẽ cảm thấy nhất định là cô đã làm sai chuyện gì. Người thân đều không muốn nuôi dưỡng cô, đứa trẻ nho nhỏ từ trong mắt họ thấy mình giống như rác rưởi bị ghét bỏ. Cho nên từ nhỏ cô đã vô cùng hiểu chuyện, cô sợ lại bị bỏ rơi lần thứ hai, rất sợ, là một bóng ma từ thời thơ ấu, không thể gạt đi được.
Nhưng kỳ lạ là, mỗi lần chú Diệp tức giận, thái độ đối với Ấu Thanh lại không giống như vậy, có lẽ là vì ba của Ấu Thanh, chú Diệp thường treo ở cửa miệng câu nói "Năm đó nếu không phải ba con, chú đã sớm chết rồi, ba của con, chú thiếu ông ấy một mạng." Ấu Thanh không hiểu tại sao chú Diệp lại nói nghiêm trọng như vậy, nhưng mỗi lần ông nói câu này, Ấu Thanh đều sẽ nghe rất nghiêm túc, cô bị chú Diệp làm cho cảm động. Cũng có đôi khi, cô sẽ quấn lấy chú Diệp hỏi một chút chuyện của ba, cô đã sắp quên gương mặt của ba mẹ, mỗi lần chỉ có thể xem qua ảnh chụp