Edit: Yuzu
Beta: Bạch Lan Tửu
Diệp Chính Thanh quỳ trên mặt đất, trong ngực ôm Hạ Ấu Thanh đã bất tỉnh, đầu cậu loạn lên, trống rỗng, trước mắt toàn là máu, xe máy ngã trên đất, đèn trước xe mở rộng, chiếu máu đỏ đặc sệt trên mặt đất, thấm vào mặt đường, tạo thành một vũng lớn màu sẫm. Người lái xe sợ đến choáng váng, lăn từ trên xe xuống, cánh tay bị thương, nhưng vết thương nhỏ đó sao có thể đánh đồng với người hôm mê bất tỉnh trong lồng ngực cậu.
Toàn thân Diệp Chính Thanh mất khống chế mà run lên, đỏ mắt gọi xe cấp cứu, cậu đã hoàn toàn không thể tự khống chế, không thể suy nghĩ, không thể nói chuyện. Diệp Chính Thanh quỳ gối trên đất, trên một vũng máu lớn, mặt dán chặt vào mặt của Hạ Ấu Thanh, lẩm bẩm gọi nhỏ: "Ấu Thanh, Ấu Thanh..." Hết lần này đến lần khác.
Người tụ tập xung quanh ngày càng nhiều, xe cứu thương đèn cấp cứu lập lòe chạy tới, xe cảnh sát cũng tới, Hạ Ấu Thanh được đẩy lên xe, Diệp Chính Thanh đứng lên, quần áo dính một mảng lớn máu và bùn nhưng cậu hoàn toàn không biết gì. Đinh Phàm ở lại hiện trường phối hợp điều tra, với trạng thái thất hồn lạc phách hiện giờ của Diệp Chính Thanh, Đinh Phàm vô cùng lo lắng, nói Chu Mẫn đi cùng cậu đến bệnh viện.
Diệp Chính Thanh lạnh lùng cự tuyệt: "Không cần."
Chu Mẫn biết, cậu đang giận cô, nếu như không phải cô, Ấu Thanh sẽ không dừng lại, cũng sẽ không xảy ra việc này. Chỉ trách tại cô không kiềm chế được tình cảm của mình, nhân dịp chia ra mà ngả bài với Diệp Chính Thanh, không được cậu đáp lại, cô vừa thất bại vừa mất mặt, sự bực bội không chỗ trút ra kia, không khỏi vô hình trung dừng trên người Hạ Ấu Thanh, cho nên mới giận dỗi gọi Hạ Ấu Thanh quay về nhà trọ để nghỉ ngơi. Nhắc đến việc này, hơn phân nửa trách nhiệm là ở cô, cô đuối lý, Diệp Chính Thanh cáu với cô, tức giận cô, về tình cảm có thể tha thứ được.
Diệp Chính Thanh căn bản là không nhìn mặt cô, sau khi cự tuyệt xong thì lập tức xoay người theo nhân viên y tế lên xe.
Chu Mẫn ngơ ngác đứng tại chỗ, xe cứu thương đã đi xa, Đinh Phàm vội vàng ghi lời khai, thương lượng với người lái xe. Một xe cảnh sát dừng ở phía trước, một chùm sáng đánh tới, khiến Chu Mẫn phải giơ tay lên che trán. Giờ phút này, cô đứng ở đây, hoàn toàn xa lạ với mọi thứ xung quanh, nhớ đến Diệp Chính Thanh trước khi đi ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên, cô như một con búp bê bị bỏ rơi.
Đinh Phàm đi tới, thấy Chu Mẫn đứng ngơ ngác, cậu lên tiếng: "Sao không đi theo?"
Chu Mẫn liếc nhìn về phía trung tâm xảy ra vụ việc, ánh mắt quay lại trên người Đinh Phàm, giận dỗi: "Cậu ấy... không cho mình đi."
Đinh Phàm buông tiếng thở dài, an ủi: "Nhất định là Chính Thanh rất khó chịu."
"Mình hiểu," giọng Chu Mẫn thấp đi: "Là mình không đúng."
Đinh Phàm xua xua tay: "Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, chúng ta tới cục cảnh sát một chuyến."
Chu Mẫn theo Đinh Phàm lên xe cảnh sát.
Ngày đầu tiên tới Bắc Kinh đã phải đến cục cảnh sát, đây đúng là chuyện có một không hai.
Ra khỏi cục cảnh sát, hai người liên lạc được với Diệp Chính Thanh, sau khi biết được tình hình hiện tại của Ấu Thanh thì bắt taxi đến bệnh viện.
Trước cửa phòng phẫu thuật, Diệp Chính Thanh ngồi trên ghế, im lặng không nói gì, giống như thân thể đã mất đi hồn phách đang tĩnh tọa. Chu Mẫn dè dặt đi tới trước mặt cậu, ngồi xổm xuống: "Chính Thanh, xin lỗi..." Cô thành tâm thật ý xin lỗi.
Diệp Chính Thanh ngay cả nhìn cô một cái cũng không nhìn, đúng lúc cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ đi đến: "Người nhà bệnh nhân có ở đây không?"
Diệp Chính Thanh đứng lên đi đến: "Tôi là anh trai của em ấy, tình trạng em ấy thế nào rồi?"
Bác sĩ liếc mắt nhìn cậu, giọng điệu cứng nhắc không gợn sóng nói: "Tình trạng trước mắt không quá lạc quan, ba mẹ có ở đây không? Tốt nhất là nên có ba hoặc mẹ ở đây."
Diệp Chính Thanh hiểu rõ ý trong lời nói này, chưa bao giờ cậu hoảng sợ như vậy, nhưng vẫn cố duy trì bình tĩnh: "Ba mẹ tôi không có ở thành phố này. Các vị nói với tôi cũng được, chúng tôi nhất định sẽ phối hợp với công việc của bệnh viện, xin bác sĩ nhất định phải cố gắng hết sức cứu em gái tôi." Đinh Phàm và Chu Mẫn đứng bên cạnh ra sức gật đầu, đồng ý với cách nói của cậu.
Thời gian không đợi người, bác sĩ liếc nhìn ba người trẻ tuổi trước mặt, tuổi không quá hai mươi bốn, nhưng sự lão luyện và thuần thục khi bọn họ nói chuyện tuyệt đối không ít hơn tuổi này, đều là người trưởng thành, nắm được sự việc. Bác sĩ gật đầu, lấy ra một tờ giấy và viết, đưa tới dưới mắt Diệp Chính Thanh: "Cậu đọc thử đi, sau đó ký tên."
Ánh mắt Diệp Chính Thanh rơi vào mấy chữ tiêu đề màu đen "Thông báo bệnh tình nguy kịch" được phóng lớn, tay cầm bút run run không kìm lại được, nếu như vừa rồi tim đập nhanh và sự hoảng sợ còn có thể khống chế, thì lúc này cậu đã mất khống chế và còn hoảng loạn rõ ràng hơn, không thể giấu được ánh mắt của bất kỳ ai. Tầm mắt không thể tập trung, chỉ mấy dòng chữ ngắn ngủi mà đọc đi đọc lại nhiều lần, đặt bút ký tên, viết đồng ý, tay phải run lẩy bẩy.
Đinh Phàm vô cùng lo lắng, gọi Diệp Chính Thanh một tiếng, Diệp Chính Thanh chỉ nói không sao, Đinh Phàm lại nghĩ phía sau câu không sao này của cậu chứa gánh nặng vạn cân, nhìn Diệp Chính Thanh dùng tay trái cầm tay phải mới ký xong, hai chữ đồng ý in qua phía sau mặt giấy, nét cuối cùng còn làm đâm rách tờ giấy mỏng.
Diệp Chính Thanh cầm tay bác sĩ, khẩn cầu bọn họ. Chu Mẫn nào đã nhìn thấy Diệp Chính Thanh như vậy bao giờ, trong ấn tượng của cô, cậu vẫn luôn sạch sẽ gọn gàng, suy tính kỹ càng, là hình tượng "Nam thần" trên cao vời vợi trong mắt các nữ sinh, nhưng hiện tại, Diệp Chính Thanh trước sau như một đã biến mất không thấy đâu, người xa lạ trước mắt này, là Diệp Chính Thanh mà cô chưa từng nhìn thấy.
Thì ra Diệp Chính Thanh cũng sẽ có bộ mặt không tỉnh táo như vậy.
Đinh Phàm thu tất cả vào mắt, cũng thấy Diệp Chính Thanh không thể kiềm chế được, từ lúc mới đến cho tới giờ, cậu vẫn cảm thấy Diệp Chính Thanh quá khác ngày thường, tuy rằng có thể hiểu được, nhưng bản tính của bạn thân lâu năm cậu biết rõ, một người có vẻ bề ngoài vừa máu lạnh vừa lạnh lùng như Diệp Chính Thanh, rất khó tưởng tượng cậu ta lại không thể kiềm chế đến mức như vậy.
Đinh Phàm nhìn về phía phòng phẫu thuật với ánh mắt phức tạp.
Quá trình chờ đợi là sự dày vò, Đinh Phàm ngồi bên cạnh Diệp Chính Thanh hỏi: "Đã gọi điện cho người nhà Ấu Thanh chưa?"
"Gọi rồi, đêm nay ba mình sẽ tới."
"Ba mẹ Ấu Thanh đâu?"
Diệp Chính Thanh ngước hai mắt đỏ ngầu lên nhìn Đinh Phàm, Đinh Phàm sờ mũi nói: "Chuyện lớn như vậy, cũng không thể không báo cho người nhà con bé chứ?"
Giọng Diệp Chính Thanh rất nhạt: "Nhà em ấy... Không còn ai nữa..."
Đinh Phàm không rõ nguyên nhân, vừa rồi cậu bỗng nhiên nhớ đến một chuyện: "Ấu Thanh ở nhà cậu nhiều năm như vậy, mình chưa từng thấy người nhà của em ấy, đều mất rồi sao?"
Diệp Chính Thanh gật đầu, nhìn về phòng phẫu thuật.
Chu Mẫn dựa vào tường ở phía cửa phòng phẫu thuật, đứng cách bọn họ một đoạn, không nghe được nội dung cuộc nói chuyện.
"Là thân thích của cậu?"
Lần này Diệp Chính Thanh không nói, dường như bị câu hỏi làm khựng lại, cậu nhìn ánh mắt của Đinh Phàm, nhìn một lúc rồi cụp mắt xuống, nhìn một mảng máu trên áo quần, đó là máu trên người cô