Edit: Yuzu
Beta: Bạch Lan Tửu
Mấy ngày nay Diệp Chính Thanh xin nghỉ để ở cùng Hạ Ấu Thanh.
Từ sau khi tới Bắc Kinh, tình hình của Hạ Ấu Thanh cũng khá ổn.
Diệp Chính Thanh dẫn cô đi chơi mấy nơi, thời tiết cũng không tệ lắm, ăn ăn uống uống, Hạ Ấu Thanh cũng không ngại mệt, hết ngồi tàu điện rồi lại xe buýt, chạy tới chạy lui, hứng thú cực cao. Thấy cô như vậy, Diệp Chính Thanh cũng thả lỏng tâm trạng.
Hạ Ấu Thanh không mấy hứng thú với cảnh sắc, Diệp Chính Thanh đưa cô đi mua sắm ăn uống, ánh mắt cô lập tức sáng thêm một tầng.
Du khách tới lui như dệt cửi, Diệp Chính Thanh nắm tay Hạ Ấu Thanh, sợ cô sơ ý sẽ bị lạc đường, cô gái mười tám tuổi trong mắt Diệp Chính Thanh giống như bé gái chưa trưởng thành. Đúng là, ở trước mặt Diệp Chính Thanh, Hạ Ấu Thanh mãi luôn là đứa bé không trưởng thành. Trước tiệm thịt dê xiên vây rất nhiều người, Hạ Ấu Thanh ngửi thấy mùi nướng thơm nức mũi, cơn thèm ăn nổi lên.
Cô kéo Diệp Chính Thanh chen lấn đi tới.
Cô hiếm khi hăng hái như vậy, Diệp Chính Thanh đương nhiên sẽ tháp tùng, cô gọi món, cậu trả tiền. Lúc đi ra, tay trái năm xiên, tay phải năm xiên, vô cùng vui vẻ.
"Anh," Hạ Ấu Thanh đưa năm xiên trên tay phải cho Diệp Chính Thanh: "Cái này cho anh."
Diệp Chính Thanh chỉ nhận lấy, không hề có ý định ăn miếng nào.
"Anh, sao anh lại không ăn?" Hạ Ấu Thanh say sưa ăn xiên nướng, khóe miệng dính ít dầu và tương. Diệp Chính Thanh gần như là không hề suy nghĩ giơ ngón tay lên lau cho cô. Dầu mỡ trên khóe miệng Hạ Ấu Thanh dính đầy ngón tay của Diệp Chính Thanh, cô nhìn không khỏi chau mày, vô thức cằm ngón tay Diệp Chính Thanh cho vào trong miệng liếm sạch sẽ.
Cô cảm giác được vẻ mặt của Diệp Chính Thanh có chút thay đổi, ngón tay trong miệng cứng đờ. Hạ Ấu Thanh ngẩng đầu nhìn cậu, Diệp Chính Thanh cũng cúi đầu nhìn cô, không thể nói rõ được thâm ý trong ánh mắt kia.
Lúc này Hạ Ấu Thanh mới nhận ra mình đang làm gì, cô chỉ là thấy ngón tay của anh trai bị bẩn, không thể lãng phí tương dính trên tay cậu, theo bản năng muốn liếm nó sạch sẽ.
Đầu lưỡi mềm mại của cô tỉ mỉ liếm lên đầu ngón tay của Diệp Chính Thanh, mút lấy chút tương dính trên đầu ngón tay cậu, mỗi lần đầu lưỡi mềm mại liếm qua giống như là đang liếm láp vuốt ve ngực cậu, nhẹ nhàng ôn nhu, như muốn lấy mạng người.
Hạ Ấu Thanh ngẩng đầu lên nhìn Diệp Chính Thanh, ánh mắt thẳng tắp, nhìn thẳng vào mắt cậu, cái nhìn chăm chú trong trẻo vô tội kia, tràn đầy cảm giác cấm dục.
Diệp Chính Thanh nhìn đôi mắt trắng đen rõ ràng của cô, cổ họng trượt lên xuống một chút. Hạ Ấu Thanh nhận ra gì đó, từ bên tai từ từ đỏ lên đến tận chiếc cổ trắng nõn, cả mảnh da thịt trên xương quai xanh. Cô buông tay, rút ngón tay cậu từ trong đôi môi hơi hé mở của cô ra.
Đầu ngón tay lưu lại nước bọt ấm áp của cô, Diệp Chính Thanh thu tay lại, năm ngón tay nắm chặt thành quyền. Chung quanh người nhiều như biển, giữa bọn họ lại yên tĩnh như biển.
Diệp Chính Thanh cúi đầu nhìn cô, Hạ Ấu Thanh lấy bọc khăn giấy từ trong túi ra, rút lấy một tờ, kéo tay cậu lại rồi mở ra, cụp mắt tự nhiên thuần thục lau ngón tay cho cậu.
Diệp Chính Thanh thu tay lại, năm ngón tay nắm lấy khăn giấy lẫn tay cô, bao kín trong lòng bàn tay mình. Hạ Ấu Thanh bị dọa nhảy dựng, cô ngẩng đầu, hoảng sợ lại bất an, giống như con nai con bị giật mình, đôi mắt long lanh nước yên lặng nhìn chằm chằm vào cậu. Một khắc đó, trái tim của Diệp Chính Thanh dường như bị đánh trúng.
Cậu nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, ánh mắt có vài phần nghiêm túc, mở miệng: "Hạ Ấu Thanh, em là con chó con sao?"
Chó con? Hạ Ấu Thanh chớp chớp mắt nhìn Diệp Chính Thanh, mảng da trên xương quai xanh thành màu hồng nhạt, Diệp Chính Thanh thu hồi tầm mắt, nghe Hạ Ấu Thanh nói: "Em là chó con, vậy anh là anh trai của chó con." Cô hất cằm lên, ngẩng đầu nhìn Diệp Chính Thanh.
Diệp Chính Thanh nhéo nhéo cái mũi nhăn nhó của cô, không ngăn được ý cười trên khóe môi: "Lần sau không được làm như vậy với nam sinh khác."
"Chỉ có thể làm với anh trai thôi sao?" Cô chắp tay sau lưng, vẫn ngẩng đầu như trước, chăm chú nhìn Diệp Chính Thanh.
Ý cười thấm vào đáy mắt, Diệp Chính Thanh cũng không trả lời, ôm chầm lấy cô đi về phía trước: "Không đi tiếp sợ là hôm nay không đi dạo hết đâu."
Đến tối khuya mới đến chỗ ở của Diệp Chính Thanh. Cậu và Đinh Phàm thuê chung, nhưng gần đây công ty tăng ca, tối Đinh Phàm không về, vừa lúc cho Hạ Ấu Thanh và Diệp Chính Thanh chút không gian.
Diệp Chính Thanh và ĐInh Phàm ngủ một phòng, còn có một phòng dành cho khách, thỉnh thoảng có bạn đến chơi sẽ ngủ trong trong phòng này. Diệp Chính Thanh thay drap giường mới trong phòng dành cho khách, phần lớn thời gian cậu và Đinh Phàm đều ném trong công ty, rất ít khi trở về, nhà của hai chàng trai cũng coi như là sạch sẽ ngăn nắp.
Hạ Ấu Thanh tắm xong đi ra thì thấy Diệp Chính Thanh, cậu đã thay quần áo ngủ, tóc nửa khô nửa không tùy ý ngồi xếp bằng trên sô pha, một chiếc notebook đặt trên đầu gối, ngón tay gõ nhanh như bay.
Hạ Ấu Thanh nhẹ nhàng đi tới, từ phía sau che mắt Diệp Chính Thanh lại, cố ý gằn giọng vừa thấp vừa trầm: "Đoán xem tôi là ai?"
Trò trẻ con như thế, cũng chỉ có Diệp Chính Thanh cam tâm tình nguyện chơi với cô. Cậu gập notebook lại, giơ hai tay lên nắm đôi bàn tay của Hạ Ấu Thanh đang che mắt mình lại, bao trong lòng bàn tay cậu, nhẹ nhàng kéo ra: "Xin hỏi tiểu thư Hạ Ấu Thanh, trong nhà ngoại trừ em còn có người thứ hai à?"
Hạ Ấu Thanh cười hì hì lấy tay ra, ôm chặt cổ Diệp Chính Thanh từ phía sau, mặt từ từ để sát vào, mãi đến lúc gần kề với hơi thở của cậu, dùng giọng nói rất đau buồn hỏi cậu: "Anh, anh có thể có ngày nào đó chán ghét không thích em không?"
Diệp Chính Thanh cười câu nói ngốc nghếch của cô, gương mặt thân thiết cọ cọ vào gò má cô: "Sao có thể chứ? Đừng quên, Hạ Ấu Thanh là cô công chúa nhỏ của anh."
"Nào, qua đây ngồi." Diệp Chính Thanh vỗ vỗ chỗ bên cạnh.
Hạ Ấu Thanh bò lên lưng ghế sô pha, chống khuỷu tay lên trên, đôi chân mặc quần đùi thon nhỏ thẳng tắp nhảy ngang qua lưng ghế, chân của cô nhỏ, ống quần hơi rộng nên bị vén lên một góc nhỏ, đường nét bắp đùi săn chắc như ẩn như hiện.
Diệp Chính Thanh vỗ đầu cô một cái: "Xuống đàng hoàng."
Vừa dứt lời, "bụp" một tiếng.
"Hạ Ấu Thanh!" Diệp Chính Thanh nghiêng người, đỡ được Hạ Ấu Thanh đang rơi xuống.
Hai tay Hạ Ấu Thanh chống lên đùi Diệp Chính Thanh, cằm đập lên đầu gối cậu, Diệp Chính Thanh một tay cầm mắt cá chân cô, tay kia bảo vệ cái bụng nhỏ của cô.
Diệp Chính Thanh đại khái là cũng không ngờ Hạ Ấu Thanh sẽ té xuống với tư thế như vậy, đúng là có chút dở khóc dở cười, không còn cách nào với cô.
Bộ ngực đầy đặn của thiếu nữ kề sát vào bộ phận nhạy cảm nhất của cậu, miệng