Edit: Yuzu
Beta: Bạch Lan Tửu
Cuối cùng cũng không tiếp tục nữa, anh còn một tia lý trí, có thể toàn thân trở ra.
Nếu như hôm nay, thừa dịp Hạ Ấu Thanh uống say mà làm chuyện vô sỉ với cô, chính Diệp Chính Thanh cũng sẽ khinh thường bản thân.
Nhưng có một số việc, một khi đã nếm được ngon ngọt thì lại càng tiếp tục muốn phát triển sâu hơn, anh khống chế được mình trước khi sinh ra ý niệm này, rời khỏi người Hạ Chỉ, không dừng lại một giây nào, đi ra khỏi phòng.
Hạ Chỉ ngủ như thế nào, chính cô cũng quên mất. Diệp Chính Thanh rời đi quá nhanh, không cho cô thời gian dịu xuống dã lưu lại bóng lưng, sau đó là tiếng đóng cửa. Cô nằm trên giường không nhúc nhích hồi lâu, tim đập thình thịch, nhắm mắt lại, cảm giác ấm áp kia vẫn còn bên cạnh, rung động mãnh liệt chưa từng có trong cơ thể quấn lấy cô, bao quanh cô. Hình như nhiệt độ điều hòa quá cao, ra một thân mồ hôi, cô lại không muốn động đậy, cứ để nhớp nháp như thế mà nằm một đêm.
Hạ Chỉ uống rất nhiều, sáng dậy cái gì cũng không nhớ. Tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường xa lạ, phải ứng đầu tiên là xem trên người mình còn quần áo hay không, may quá may quá, quần áo vẫn còn trên người.
Chăn cũng đang đắp, hẳn là không xảy ra... chuyện không hay... nhỉ...
Cô xuống giường, quan sát căn phòng. Căn phòng rất lớn, không nhiều đồ đạc lắm, rất ngăn nắp, không trang trí lòe loẹt, không giống như là phòng của phụ nữ.
Nói cách khác, đây là phòng của một người đàn ông ư?
Da đầu Hạ Chỉ tê dại, mắt quét tới ly thủy tinh còn nửa ly trà gừng trên bàn, mang máng có chút ấn tượng. Cô bụm miệng, Diệp Chính Thanh trong giấc mơ tối hôm qua của cô... Chẳng lẻ là thật... Bọn họ, bọn họ...
Hạ Chỉ đưa ánh mắt về phía chiếc giường, tối hôm qua bọn họ làm gì trên chiếc giường này? Cô hận không thể tự ném mình lên giường, lăn mấy vòng, quá xấu hổ.
Cô vỗ vỗ mặt, ngồi trên giường ngây ngẩn một lúc, nhớ tới hẳn là Kim Ca vẫn chưa biết cô đang ở đây.
Cô đi tới sa lông lấy điện thoại từ trong túi của mình ra, trong điện thoại có mấy tin nhắn và cuộc gọi nhỡ. Kỳ lạ, Kim Ca không hề gọi điện cho cô, Hạ Chỉ đoán, chẳng lẽ tối qua Kim Ca biết cô ở đây? Đây cũng không phải là việc xấu, Kim Ca ước gì cô và Diệp Chính Thanh nên tốt hơn nữa mà. Thế nào lại nghĩ đến giấc mơ yêu đương tối qua rồi, cô vỗ vỗ mặt, tim đập nhanh chưa từng có, cảm giác như sắp chết đến nơi. Cô hỏi mình, thật sự là một giấc mơ ư? Sao cảm giác lại chân thật đến vậy.
Cô không dám nghĩ sâu thêm nữa, ép lực chú ý đặt lên điện thoại. Tiểu Hồng gọi hai cuộc, còn có một tin nhắn, tối hôm qua cô không về ngủ, lúc trước dù trễ thế nào, nếu qua mười một giờ chưa về nhà, Hạ Chỉ đều gọi điện thoại báo bình an cho Tiểu Hồng, loại tình huống như tối qua, trước đây chưa từng có, chắc chắn Tiểu Hồng sẽ rất lo lắng.
Chẳng mấy chốc Hạ Chỉ lại nghĩ, Tiểu Hồng hẳn là sẽ gọi điện thoại hỏi Kim Ca, Kim Ca biết cô ở chỗ của Diệp Chính Thanh.
Tiểu Hồng tên thật là Nhậm Giai Hồng. Hạ Chỉ quen vào sáu năm trước, Hạ Chỉ gọi cô gái làm rơi ví ở phía trước tại trạm xe lửa, cô gái kia chính là Tiểu Hồng đến để tiễn bạn, hai cô gái vì vậy mà thành bạn của nhau. Tiểu Hồng thấy cuộc sống của cô chưa quen nên giới thiệu đến quán bar của cô ấy để làm việc, còn cho Hạ Chỉ ở chung phòng thuê với mình. Sau này khi rời khỏi quán bar, Hạ Chỉ theo Kim Ca học chụp ảnh, Tiểu Hồng không có hứng thú với những thứ kia, vừa làm việc vừa học, sau đó thi vào đại học, điểm cũng không thấp, vào học tại trường đại học hạng hai ở Chương Nguyên, sau lại thi lên thạc sĩ, sau khi tốt nghiệp thì vào làm một công ty đa quốc gia trong thành phố. Giá nhà ở Chương Nguyên cao, giá cả thuê phòng cũng có xu thế nước lên thuyền lên hàng năm, Hạ Chỉ và Tiểu Hồng mấy năm nay đều thuê chung, thứ nhất là có bạn sống chung, thứ hai là cũng san sẻ chi phí.
Truyện được dịch và edit dự thi. Đăng tải duy nhất tại truyen5z.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé
Cô và Tiểu Hồng duy trì tình bạn sáu năm, trong thời gian đó không tránh khỏi gập ghềnh, cũng may trên con đường này vẫn luôn thấu hiểu bao dung lẫn nhau, mới duy trì được tới bây giờ.
Bên Tiểu Hồng đang họp, điện thoại được chuyển sang chế độ tin nhắn thoại, Hạ Chỉ nhanh chóng nhấn tắt. Ra khỏi phòng, căn phòng yên ắng, quay đầu lại nhìn thấy trên cửa dán một tờ giấy ghi chú, viết mấy hàng chữ, Hạ Chỉ cầm lên đọc: Chào buổi sáng, Ấu Thanh. Quần áo và đồ rửa mặt ở trong phòng tắm, bữa sáng trong nồi ở phòng bếp, có canh trứng và bánh mì hành hấp.
Trên giấy là chữ của Diệp Chính Thanh, chào buổi sáng, Ấu Thanh, cô nhìn mấy chữ này, tưởng tượng ra giọng điệu nói chuyện của Diệp Chính Thanh, nghiêng đầu nở nụ cười, có chút ngọt ngào.
Cô gấp giấy ghi chú lại vuông vức, nắm trong lòng bàn tay, cầm tay nắm cửa vặn lại một cái, đi vào trong phòng.
Quả nhiên trên bồn rửa mặt có một bộ dụng cụ rửa mặt đầy đủ, ngay cả sữa tắm, mỹ phẩm dưỡng da cũng có, mấy thương hiệu quốc tế, ý để tùy cô chọn. Hạ Chỉ ỷ vào vẻ đẹp tự nhiên, bình