Một nửa con mắt của mọi người trên sân bóng rổ đều hướng về phía bên này.
Thời Dược cảm thấy hơi lo lắng.
Cô muốn đợi cho đến khi Thích Thần chơi xong, nhưng thấy người này không có ý định rời đi sau gần hết buổi học, cô chỉ có thể lựa chọn lúc này.
Mấy cô gái đứng bên cạnh nghe xong đều dựng cả tai lên, tự nhiên cô không thể nói thẳng về việc Quan Tuệ tiểu thư gọi anh đi ăn tối với cô.
Thời Dược nhéo đầu ngón tay đợi vài giây, cảm thấy đủ loại ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, như có kim chích vào lưng.
Quan trọng nhất là, Thích Thần vẫn không nói một lời nào.
Anh vẫn không muốn liên quan gì đến mình ở trường ...
Thời Dược ánh mắt hơi ảm đạm.
"Nếu không có thời gian, vậy thôi."
Ngừng ba giây, cô mím miệng , xoay người bước đi.
Vừa mới bước một bước, cổ tay cô đã bị túm lấy— "Có phải với tôi liền không có kiên nhẫn không?"
Giọng nói phía sau cô có chút lười biếng và đờ đẫn sau khi vận động, âm cuối hơi câu lấy, nhưng lại cực dễ nghe.
Sao đột nhiên ...
Thời Dược hơi khó hiểu nhìn lên, nhưng lại thấy các cô gái đang nhìn mình với ánh mắt phức tạp. Tại nơi tụ tập một đám người theo đường chéo, ánh mắt của Quách Vũ Kỳ hóa thành lưỡi dao.
——Rõ ràng đây không phải là địa điểm và thời gian thích hợp để so đo.
Thời Dược trong lòng thở dài, cô quay lại nhìn chàng trai.
"Em có chuyện muốn nói với anh, nhưng ở đây không tiện lắm..."
"Vậy ra ngoài nói ."
Thích Thần đứng dậy cầm áo khoác và cốc nước màu xanh nhạt ở bên cạnh. Sau đó, anh lười biếng mà hướng về phía Chu Phòng Vũ và những người khác đang nhìn ở trên sân, trực tiếp đưa Thời Dược đi trước sự chứng kiến của mọi người.
Sau khi thực hiện những động tác này từ đầu đến cuối, bàn tay trên cổ tay cô không hề buông ra.
Ngay cả khi bước ra khỏi sân bóng rổ, Thời Dược vẫn cảm thấy ánh mắt thù địch của ai đó dán chặt sau lưng.
Dưới ánh mặt trời lặn, cô vỗ về tinh thần một cách khó hiểu, như thể đã rũ bỏ đôi mắt nhớp nháp, cuối cùng cũng thả lỏng trở lại.
Phản ứng của cô rơi vào trong mắt Thích Thần, trong con ngươi gợi lên một chút ý cười.
Nhưng trước khi cô gái nhìn thấy nó, Thích Thần đã quay mặt sang một bên.
"... Có chuyện gì vậy?"
Thời Dược vùng vẫy, cố giải thoát cổ tay mình khỏi năm ngón tay của người con trai.
"Mẹ gọi anh cùng nhau đi ăn bữa cơm gia đình ... Trước kia trong nhà mỗi tháng đều sẽ đi một lần, cho nên..."
Âm thanh cuối cùng của Thời Dược dừng lại.
Không biết tại sao, Thích Thần, người mà giây trước vẫn đang hòa nhã, ngay lập tức ánh mắt trở nên lạnh lẽo sau khi nghe cô nói.
"Bữa cơm gia đình?"
Anh giật giật khóe môi, đôi mắt anh quay đi trào phúng, "Em thật sự coi tôi như anh ruột của mình."
Anh bước đôi chân dài trực tiếp đi thẳng, để lại những lời nói lạnh lẽo.
"Đừng đi."
Thời Dược sững sờ, vội vàng đuổi kịp.
Cô muốn đưa tay ra kéo cổ tay Thích Thần, nhưng khi sắp chạm vào nó, cô lại rụt trở lại.
"Mẹ, mẹ bảo em nhất định phải cùng anh đến đó. Tối nay trong nhà không có ai, dì Đường cũng nghỉ, anh ..."
Bóng dáng của Thích Thần dừng lại.
Anh cũng không thèm quay đầu nhìn cô, chỉ nghe thấy giọng nói của anh càng ngày càng đáng sợ—
"Không liên quan gì đến em."
Sau đó, thiếu niên lại đi về phía trước.
Thời Dược đứng tại chỗ nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Thích Thần với sự tức giận, khó chịu và bất bình. Cô chỉ cảm thấy cảm xúc chua xót lập tức dồn lên não, cô gần như hét lên ngay sau lưng anh mà không cần suy nghĩ:
"... Cái gì mà nói em và anh không liên quan! Anh rốt cuộc có xem em và bố mẹ như người trong gia đình không?! "
Bóng dáng của Thích Thân đột ngột dừng lại.
Sau khi trút bỏ cảm xúc trong lòng, lý trí của Thời Dược thu hồi trở lại, những lời cô vừa hét lên khiến cô có chút luống cuống.
Cô cúi đầu, sắc mặt đỏ bừng, nói nhỏ: "Xin, xin lỗi anh ... Em không phải ..."
Vài giây sau, trong không khí yên tĩnh vang lên một tiếng cười rất khẽ.
Thời Dược ngẩng đầu hoài nghi.
Trong tầm mắt của cô, chàng trai xoay người, đôi môi mỏng gợi lên hình vòng cung.
Chỉ là con ngươi màu nâu sẫm đối lập với ánh sáng dường như có băng ẩn trong đó.
Cô nghe thấy anh hỏi mình với ánh mắt và nụ cười đó -
"Em thực sự muốn ... để tôi làm anh trai của em, phải không?"
"..."
Thời Dược sững sờ.
Câu hỏi này khiến cô hơi giật mình tại chỗ, dường như làm cô có chút mờ mịt, khiến cô hoang mang khó hiểu không biết ẩn sau đó là gì ... Dường như có một cảm xúc nguy hiểm nào đó, rốt cuộc là như thế nào.
Anh cùng cô gái đang ngây người nhìn nhau trong giây lát.
Thích Thần cười tự giễu.
"Được... nếu em muốn."
Anh xoay người bước đi theo ánh mặt trời lặn, bóng lưng phía sau càng lúc càng dài.
"Vậy thì từ giờ tôi sẽ chỉ là anh trai của em, Thời Dược."
Bữa tiệc gia đình mà Thời Dược nói là sự kiện mà nhà cô sẽ có hàng tháng. Nói cho cùng, chính là đồng thế hệ của cha Thời Dược, ba gia đình gồm hai nam và một nữ đã liên lạc với nhau để giữ tình cảm.
Trước đây, mỗi tháng một lần, họ đều tập trung tại nhà của Thời Dược, mọi người đều rất quen thuộc.
Tuy nhiên, lần này có thêm một Thích Thần, điều này hiển nhiên đã làm thay đổi không khí của bữa tiệc gia đình.
Vào lúc 6 giờ tối, tài xế của gia đình Thời Dược đưa cô và Thích Thần từ trường học về nhà.
Nơi Thời Dược đến là tòa biệt thự đơn lập, ngay sau khi được bảo an cho đi, gia đình sẽ được thông báo. Mọi người bận rộn tất bật đến đây để bày tỏ sự chào đón thành viên mới này của gia đình.
Thời Dược không biết gì xuống xe, đầu tiên là bị một trận chấn kinh.
"Ba mẹ, dì lớn, cô dì chú bác... mọi người đang làm gì vậy?"
Quan Tuệ mỉm cười gạt cô con gái bảo bối của mình sang một bên, "Con đi chơi đi, đừng có chặn anh trai con."
Sau đó Thời Dược nghe Quan Tuệ và một số người lớn tuổi khác trong gia đình khen ngợi Thích Thần như là thứ ở trên trời mới có.
Thời Dược bĩu môi, sau khi bị vứt bỏ, mặt xám xịt bước vào vườn, sau đó bước qua cầu thang vào hành lang.
Sau khi thay giày ở hành lang và bước vào sảnh chính, Thời Dược đã nhìn thấy chú và dì cùng em họ.
Chị họ Thời Vân đang ở chỗ đó hận rèn sắt không thành thép mà chọc vào trán em họ.
" Đầu em trạm khắc từ gỗ sao ? Tại sao lại ngu si đần độn như vậy?"
Cậu em vừa muốn cãi lại, nghe thấy động tĩnh liền theo bản năng ngẩng đầu lên ----
"Chị hai!"
Thời Dược tươi cười đáp lại. Cô bước qua và nhìn xuống bài thi mà cậu em họ đang làm, "Như thế nào, bài tập về nhà vào ban đêm?"
"Vâng," cậu em họ vừa nghe liền héo úa, "Toán học thật là khó, chị cả giảng chả tốt gì cả- em nghe đều không hiểu!"
'Ha -em còn trách chị!'
Thời Vân ngay lập tức bực mình, đuổi đánh cậu em trai.
Thời Dược có chút dở khóc dở cười mà nhìn lại người,