Phòng học ban 7.
"Thời Dược, hâm mộ cậu thật đấy."
"..." Thời Dược chậm nửa nhịp mà thu hồi tầm mắt từ cửa trước phòng học, khó hiểu mà nhìn về phía Hà Hi Dao đang nói: " Hâm mộ mình? Hâm mộ mình cái gì ?"
Hà Hi Dao quay người lại, dựa vào bàn học của Thời Dược và Thích Thần, đối mặt với Thời Dược bẻ ngón tay, "Cậu xem, cậu lớn lên xinh đẹp, tính cách thì dễ thương, lại học giỏi nữa – đã đủ hoàn hảo rồi, bây giờ còn thêm tân giáo thảo ngồi cùng bàn đối tốt với cậu như vậy. "
Thời Dược là người không quen ứng phó với những lời khen ngợi, nhất thời không biết nên nói tiếp như thế nào.
Nhưng những gì Hà Hi Dao quan tâm dường như không phải Thời Dược có trả lời hay không. Cô ấy thu hồi ngón tay, nhìn về phía Thời Dược, thanh âm chán nản, "Cậu với Thích Thần có phải hay không đã ......"
Mặc dù không thể hiểu ngay những gì Hà Hi Dao nói, chỉ nhìn biểu tình của người kia, Thời Dược cũng có phản ứng. Cô hoảng loạn xua tay, "Không, không phải, cậu hiểu lầm rồi, mình với cậu ấy không phải loại quan hệ kia."
Đôi mắt Hà Hi Dao sáng lên: "Thật sao?"
"Đương nhiên là thật, mình và cậu ấy đều không có khả năng ... " Giọng Thời Dược trở nên trầm hơn.
"Vậy mình đây chẳng phải là còn cơ hội sao?" Giọng điệu của Hà Hi Dao mang theo hưng phấn, "Cậu đối với Thích Thần không có ý tứ như vậy sao? Nếu không, mình đây coi như cậu nhường cậu ấy cho mình?
" ... "
Thời Dược sửng sốt.
Không rõ vì lý do gì, nghe thấy những lời nói của Hà Hi Dao vào lúc này, cô bất giác sinh ra một cảm xúc bài xích và thậm chí là phản cảm từ tận đáy lòng. —— Cô chưa bao giờ có một cảm xúc tiêu cực nhanh chóng như vậy đối với bất kỳ ai, điều đó khiến chính bản thân cô cũng giật nảy mình.
Không đợi hai người nói chuyện xong, giáo viên dạy tiết toán đầu tiên của buổi sáng đã bước vào lớp. Tất cả những âm thanh trước đó trong lớp đều bị đè xuống. Chờ cô giáo dạy toán đứng trên bục, cả lớp đã im lặng không tiếng động.
Ánh mắt của học sinh rơi vào trên người giáo viên toán, sau đó trở nên có chút kỳ quái – cô giáo trên bục giảng đang mỉm cười, không phải nụ cười thường ngày, mà là một nụ cười rất tươi, thoạt nhìn có tâm trạng cực kì tốt. Cô không giấu được năng lượng vui vẻ ngay cả khi lật giở trang giáo án trên tay.
Một học sinh trong lớp mạnh dạn hỏi: "Thưa cô, hôm nay là thứ mấy ạ? Cô cười đến vui vẻ như vậy."
Cô giáo dạy toán ngẩng đầu lên. Đang trong tâm trạng vui vẻ nên cô cũng không so đo với cậu học sinh đang nói đùa, nói: "Kết quả cuộc thi toán sáng hôm qua đã được công bố sau khi giáo viên trong nhóm đã sửa bài kiểm tra vào buổi chiều." Cô đưa ánh mắt hướng vào góc phòng học, "Thích Thần cùng— —ơ? Tại sao bạn học Thích Thần không có ở đây?"
"Thưa cô," Thời Dược nói, "Thích Thần bị thầy chủ nhiệm gọi đến văn phòng."
"Ồ, như vậy sao, xem ra tôi không có cách nào nói tin tức này cho cậu ấy--- chủ nhiệm lớp có lẽ cũng tìm cậu ấy vì việc này thôi."
'Thưa cô, rốt cuộc là tin tức gì ạ? Cô cũng đừng để chúng em ôm một bụng tò mò chứ ạ?" * một người nào đó trong lớp hỏi lại.
( Câu thứ 2 trong ngoặc kép mình không hiểu lắm nên mình edit theo cách hiểu của mình. Convert là 'Ngài cũng đừng điếu chúng ta ăn uống bái?', ai biết có thể bổ sung giúp mình với ạ. )
Cô giáo dạy toán cười nhẹ.
"Bạn học Thích Thần trong cuộc thi tuyển danh ngạch ngày hôm qua chỉ dùng 50 phút nhưng đã đạt được 120 điểm tuyệt đối, xếp thứ nhất toàn trường." Dưới ánh mắt kinh ngạc của học sinh, giáo viên dạy toán nói thêm, "Ngay cả các học trưởng, học tỷ cao tam lớp dự bị vào đại học lần này điểm cao nhất cũng chỉ là 118 điểm. "
" ... "
Sau khi giọng nói của giáo viên toán hạ xuống, cả phòng học an tĩnh nửa phút.
Cho đến khi tiếng chuông tan học ngoài hành lang đột ngột vang lên, mọi người mới được kêu hoàn hồn lại. Không biết góc nào có người nhỏ giọng lẩm bẩm cảm khái: "Đây còn là người sao? Thành tích này đúng là biếи ŧɦái mà ..."
Các học sinh khác cũng ra sức gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Trên bục giảng, giáo viên toán tươi cười mở ra trang giáo án, "Hai học sinh khác trong lớp lần này không đạt kết quả khả quan, không có lấy được tư cách tham gia tập huấn cho kì thi, còn phải tiếp tục cố lên mới được, dù sao cũng không cần lo lắng, các em mới cao nhị, vẫn là còn cơ hội... Được rồi, không nói chuyện phiếm nữa, chúng ta bắt đầu tiết học."
...
Cả tiết học trôi qua, Thời Dược cũng không đợi Thích Thần trở lại lớp học.
Mặc dù theo lời giáo viên dạy toán, Thích Thần bị giáo viên chủ nhiệm gọi đi vì cuộc thi, nhưng Thời Dược vẫn mơ hồ cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy - nếu không, ngay từ đầu sẽ không gọi cả hai người đi.
Sau khi lơ đãng trong suốt cả buổi học, Thời Dược không để ý đến sự hỗn loạn và những lời xì xào lan truyền từ một góc lớp đến cuối lớp. Kết quả là, khi tiếng chuông tan học vang lên, giáo viên dạy toán rời khỏi lớp học, Hà Hi Dao đột ngột quay người lại khiến cô bị giật mình không nhẹ.
-
Khuôn mặt của Hà Hi Dao lúc này có chút méo mó.
"Thời Dược - cậu và Thích Thần là anh em à ?! Thật sao ?!"
Giọng