"......Anh trai?"
Rõ ràng là Thời Dược đã không ngờ rằng sẽ có thêm một người đột nhiên xuất hiện trong phòng mình. Hơn nữa, cô lại đang trong bộ dạng này, mà Thích Thần lại ở đây.
Lúc này cô đứng sững tại chỗ, dùng hai tay giữ chặt chiếc khăn vì sợ rằng vật này sẽ không cẩn thận rơi xuống.
"..."
Thích Thần cảm giác được hai mắt mình như là muốn dính chặt lại, mãi đến khi Thời Dược không nhịn được mà một lần nữa kêu anh, Thích Thần mới đột nhiên hoàn hồn.
Anh quyết liệt nhìn qua chỗ khác, mở miệng với âm thanh như bị đè nén, "Xuống nhà ... ăn sáng."
Nói xong, thiếu niên quay người không chút do dự, bước chân ra khỏi phòng.
Cửa ngoài của phòng ngủ dành cho khách "ầm" một tiếng bị đóng lại. Âm thanh làm chấn động đến dưới phòng ăn khiến vợ chồng Thời Hằng Quan Tuệ cùng Đường Ôn đang trong phòng bếp đều không hẹn mà sửng sốt.
Bên ngoài phòng dành cho khách, Thích Thần ở trong hành lang vẫn nắm chặt tay nắm cửa màu đồng thau, như thể sắp bóp méo tay cầm kim loại.
Đôi mắt chàng trai đen như mực, trong chiếc áo màu đen, đường cong của lồng ngực chập chùng lên xuống, không ai biết ở trong đó cảm xúc nổi lên như thế nào.
Sau một lúc lâu, khi tiếng tim đập như trống bên trong dần dần ổn định lại, Thích Thần dựa lưng vào tường vì mất sức. Anh thở ra một hơi dài, đường cong sắc bén của quai hàm nhếch lên nửa đường vẫn kéo dài. Đôi đồng tử nâu cũng dần dần lấy lại sự trong sáng.
"Thực sự là ... muốn điên rồi."
Vài giây trôi qua, một tiếng thì thầm trầm thấp vang lên trong hành lang.
Mà bên trong phòng ngủ dành cho khách.
Thời Dược nhìn cửa phòng mà không bình tĩnh nổi. Không biết tại sao, cô luôn cảm thấy bóng lưng vừa rồi của Thích Thần mang theo cảm giác vừa vội vàng, vừa cố gắng trấn định cảm giác chật vật.
... như thể bị cô làm cho sợ hãi.
Sợ hãi?
Thời Dược: "..."
Cô nhanh chóng chạy đến chiếc gương bên cạnh, xoay vài vòng để chắc chắn rằng không có gì bất thường mới lẩm bẩm rồi đi ra.
"... Tại sao anh lại có vẻ bị hù đến chạy trối c.h.ế.t như thế."
Thời Dược thất thần thay quần áo, chưa kịp sấy tóc thì phát hiện mình không biết để máy sấy tóc ở đâu trong tủ phòng tắm. Cô tìm kiếm một vài nơi cũng không thấy nên bước ra ngoài với mái tóc dài ướt sũng, chuẩn bị đi mượn máy sấy tóc ở phòng khác.
Vừa mở cửa, Thời Dược run lên khi nhìn thấy Thích Thần đang nghiêng người dựa vào tường.
Nghe thấy động tĩnh, Thích Thần đã nhìn sang.
"...... Xong rồi?"
Giọng nói của chàng trai vẫn còn hơi thơ thẩn, đôi đồng tử màu nâu cũng trở nên u tối.
Bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, Thời Dược không hiểu sao có chút khẩn trương. Sau đó cô nắm chặt mái tóc dài đang cầm trên tay: "Tóc em còn chưa khô, máy sấy tóc không tìm được ... em mượn anh một cái được không?"
Thích Thần liếc nhìn cô, không nói lời nào, quay đầu đi vào phòng ngủ chính bên cạnh.
Thời Dược thở phào nhẹ nhõm ngay khi bóng người đó khuất dạng. Sau đó, cô không khỏi nhìn cánh cửa đang hé mở của phòng ngủ chính mà lẩm bẩm: "Sao đột nhiên lại dữ dằn vậy chứ ..."
Sau một lúc, Thích Thần cầm theo máy sấy tóc đi ra.
Thời Dược đưa tay đón lấy: "Cảm ơn anh ——" Từ "trai" vẫn chưa nói ra được thì vai cô bị xiết chặt, nguyên người bị xoay nửa vòng rồi bị đẩy vào phòng ngủ cho khách.
Thẳng đến khi bị đẩy lên ghế sô pha mới dừng lại.
Thời Dược mơ màng khó hiểu, vừa định quay đầu lại hỏi thì đã bị người phía sau giữ chặt.
"Thần Thần?"
Xưng hô này khiến động tác Thích Thần dừng lại, nhưng anh nhanh chóng hồi phục như cũ, cúi người làm khuất đi đôi chân thon dài, cắm phích cắm của máy sấy tóc vào ổ điện.
Sau đó anh quay lại, ấn Thời Dược vào tay ghế sô pha.
"Ngồi xuống." Anh bật máy sấy tóc, điều chỉnh nhiệt độ và gió phù hợp, "Tôi sấy cho em."
Sau khi tóc Thời Dược đã khô gần hết, cả hai mới cùng nhau xuống nhà ăn.
Thời Hằng đang đọc báo ngẩng đầu liếc nhìn Thời Dược, giọng điệu bất lực, "Sao lâu như vậy?"
Thời Dược hai má hơi đỏ lên, "Sấy tóc rất mất công..."
"Được rồi, ăn cơm đi, lát nữa còn phải đưa anh trai con đến điểm huấn luyện." Quan Tuệ nói.
Sau bữa sáng, Thời Hằng và Quan Tuệ đi xuống ga ra của biệt thự. Sau khi lên xe, Thời Hằng hỏi: "Em có nghĩ rằng Thích Thần và Dược Dược đang đi quá gần không?"
Quan Tuệ đang thắt dây an toàn trên người động tác dừng lại, sau đó cô ngẩng đầu, hơi nheo mắt lại, "Lão Thời, anh nói thật cho em biết, anh có oán giận về việc em đưa Thích Thần về không? Làm khó anh nhịn thời gian dài như vậy, lại nói thái độ của anh với em mấy ngày nay ngày càng lãnh đạm – có phải anh có ý kiến với em không."
Thời Hằng: "............"
Sau vài giây, Thời Hằng thở dài một hơi: "Em nghĩ nhiều rồi, anh còn chưa nói gì mà."
Nhìn thấy Thời Hằng "tước vũ khí đầu hàng", Quan Tuệ liền bỏ đi bộ dạng chơi xấu kia.
Khi xe lái ra khỏi ga ra, nhìn Thích Thần và Thời Dược đang đứng ở bậc thềm, Quan Tuệ mở miệng: "Em nghĩ anh nghĩ nhiều rồi... Thích Thần bị loại bệnh gì anh còn không biết sao. Nếu như thằng bé có tình cảm gì đó với Thời Dược, vậy cũng không phải là không tốt."
"Không được." Thời Hằng ngắt lời Quan Tuệ mà không hề nghĩ ngợi gì. Anh quay đầu lại nhìn Quan Tuệ, "Anh biết em và Thẩm Phương Như giống như chị em ruột, nhưng Thích Thần... Anh có thể chấp nhận cậu ta là con rể của mình sao? Nghĩ cũng đừng nghĩ. "
Sau đó, Thời Hằng trực tiếp quay đầu lại. Người đàn ông trước giờ luôn dịu dàng, chiều chuộng vợ con lại nghiêm túc nay lại bày ra bộ dạng như "tôi không muốn nhắc đến nữa".
Quan Tuệ liếc nhìn hai người đang đi tới bên ngoài cửa xe với ánh mắt phức tạp, sau đó cô mỉm cười dịu dàng.
"Bệnh của thằng bé ... sẽ khỏi."
Giữa trưa, bốn người nhà Thời Dược mới tới điểm huấn luyện.
Khi Quan Tuệ xuống xe, cô ấy đưa Thời Hằng đến gặp người phụ trách địa điểm, nói rằng cô ấy muốn kiểm tra môi trường sống và ăn uống trong trường với tư cách là phụ huynh. Nhưng Thời Dược không còn nơi nào để đi và bị họ "gửi" cho Thích Thần.
Hai người đi loanh quanh trong trường.
Lần đầu tiên Thời Dược nhìn thấy danh sách lớn màu đỏ được dán trên quảng trường của điểm huấn luyện.
Cô trở nên phấn khích và hỏi Thích Thần, "Đó có phải là danh sách tập huấn của bọn anh không?"
Thích Thần gật đầu.
"Vậy thì đi xem một chút đi! Nhân tiện nhìn xem anh được phân vào ký túc xá nào?"
"... Nhìn cũng vô dụng." Thích Thần ánh mắt trầm xuống.
"Tại sao lại vô dụng?" Thời Dược vươn tay nắm lấy cổ tay Thích Thần kéo tới chỗ để danh sách. "Em còn nghe nói lần huấn luyện này đều là các học sinh đến từ các trường học hàng đầu thành phố, anh ở Tam trung khẳng định là đỉnh nhất, nhưng vẫn còn nhiều trường học khác nữa ... Em nghe nói có 47 bài thi toán đạt điểm tuyệt đối, cho nên chúng ta cũng qua xem thử