"Hai người tới thật trùng hợp, hôm nay trong cửa tiệm chúng tôi có hoạt động dành cho cặp đôi!"
"Cặp đôi?"
Thời Dược, người đang đi phía sau sửng sốt một lúc, sau đó cô mới nhận ra rằng đối phương đã hiểu nhầm mối quan hệ giữa mình và Thích Thần. Hai má cô nhanh chóng ửng hồng, "Chúng tôi không phải là một đôi, chúng tôi chỉ là ..."
Trước khi Thời Dược nói xong, ánh mắt của người phục vụ đã đặt vào hai bàn tay đang nắm lấy nhau của cô và Thích Thần.
Thời Dược theo tầm mắt của người kia cúi đầu nhìn xuống, khi nhìn thấy nửa cái bàn tay của mình đã bị lòng bàn tay của chàng trai bao phủ, mặt cô càng đỏ hơn, trong tiềm thức muốn rút tay ra.
Chỉ là ngay khi Thời Dược vừa có động tác, cô liền cảm thấy lực nắm của Thích Thần đột ngột tăng lên.
Thời Dược sững sờ nhìn về người đối diện.
Thích Thần không nhìn cô mà duỗi một cái tay khác kéo thực đơn trên quầy bar đưa cho Thời Dược.
"Nhìn thực đơn xem, em muốn ăn món nào?"
Giọng điệu của chàng trai rất bình tĩnh và tự nhiên, như thể anh hoàn toàn không nghe thấy cuộc trò chuyện giữa người phục vụ và Thời Dược.
Lúc này, người phục vụ phía sau quầy đã am hiểu lòng người mà tiếp lời: "Cho dù không phải là một cặp tình nhân, chỉ cần là một đôi khác giới đều có thể tham gia hoạt động cặp đôi của chúng tôi."
Thích Thần nghe vậy liền nhướng mi nhìn về phía Thời Dược, "Có hứng thú sao?"
Thời Dược do dự, sau đó hỏi người phục vụ: "Hoạt động này... Cụ thể là làm cái gì?"
Người phục vụ nói: "Rất đơn giản. Nếu hai người dùng bữa trong cửa tiệm, vui lòng cho phép nhân viên của chúng tôi chụp ảnh lại, ảnh này sau đó sẽ được đưa vào việc quảng cáo cho cửa tiệm. Như một phần thưởng khi tham gia, khách hàng có thể nhận được món bánh ngọt kiểu Tây Âu sắp ra mắt của cửa hàng chưa chính thức có mặt trên thị trường."
"Món mới sao?" Thời Dược mắt sáng lên.
"Đúng vậy, đây là một sản phẩm bất ngờ mà các đầu bếp bánh ngọt của chúng tôi đã cùng nhau nghiên cứu trong một thời gian dài - quý cô này có muốn thử không?"
"..." Thời Dược muốn mở miệng đồng ý, nhưng ngập ngừng một giây mới nói ra được. Cô quay lại nhìn Thích Thần, nhỏ giọng hỏi: "Anh trai, chúng ta có thể ..."
Thích Thần nhướng mày liếc nhìn Thời Dược rồi quay sang người phục vụ.
"Nếu chúng tôi tham gia hoạt động thì có thể sao lưu những bức ảnh đã chụp không?"
Người phục vụ sửng sốt, lập tức gật đầu cười: "Đương nhiên."
"Được." Thích Thần đưa ra quyết định cuối cùng.
Thời Dược vui mừng khôn xiết.
"Em có thể chọn một món khác mà em muốn ăn." Thích Thần đẩy thực đơn cho Thời Dược.
Thời Dược ngạc nhiên nhìn anh một cái, lập tức chọn một món, giống như sợ Thích Thần đổi ý.
Trả tiền xong, Thích Thần chậm rãi đuổi theo, "Nhưng mỗi cái chỉ có thể ăn một nửa."
Thời Dược đang cao hứng nhìn món bánh ngọt chuẩn bị được mang ra , khuôn mặt tươi cười nhất thời đông cứng lại: "—— ???" Sau hai giây, cô mới phản ứng lại, hấp hỗi giãy giụa, "Anh trai, như vậy sẽ quá lãng phí..."
"Được, vậy nói với họ rằng chúng ta không tham gia hoạt động?"
Thời Dược: QAQ
"Được rồi ... Em sẽ nghe lời anh, một nửa thì một nửa."
Đôi vai cô muốn sụp xuống.
Khi những món đồ ngọt ngon lành được dọn ra, Thời Dược ngay lập tức lấy lại tâm trạng sau một thời gian chán nản. Cầm khay bánh và tìm một chỗ trống trong cửa tiệm, Thời Dược đưa cho Thích Thần một chiếc thìa nhỏ.
"Anh trai, anh không nếm thử sao?"
Thích Thần chống tay lên gò má, sau đó đảo mắt rơi vào trên bàn tay đang duỗi của cô gái.
Anh dừng một chút.
"Em ăn đi."
Anh luôn không thích đồ ngọt. Ăn vào sẽ cảm thấy mệt mỏi, thật sự không hiểu tại sao thứ này lại có sức hút với Thời Dược như vậy.
Thời Dược nhìn thấy Thích Thần không có chút cảm tình nào với đồ ngọt, tiếc nuối mà cảm khái: "Nếu không thích bánh Tây Âu, anh sẽ bỏ lỡ một niềm vui lớn trong đời."
Thích Thần nghe vậy cười khẩy.
"Tôi lại nghĩ rằng đó là niềm vui duy nhất trong cuộc đời của em."
Thời Dược: "..."
Thời Dược: "Nói như vậy cũng không sai. Chẳng lẽ anh không có sao?"
"Có cái gì?"
"Niềm vui của cuộc sống, thứ duy nhất ... thứ mà anh luôn muốn có được ấy?"
Thời Dược nếm thử món bánh ngọt mới nhất, sau đó nheo mắt vui vẻ và tiếp tục cười nói: "Ví dụ như khi em còn học tiểu học, em chỉ muốn bố mẹ đi chơi với mình, vì vậy em luôn chờ đợi đến mỗi kỳ nghỉ; đến khi trở thành học sinh trung học thì thích đọc thật nhiều sách, mỗi ngày một cuốn sách là hạnh phúc nhất; em bị mẹ cấm ăn đồ ngọt ở trường trung học, sau một thời gian dài em liền cảm thấy mình sống vì nó ... "
Cô nói một mạch rồi nhìn về phía Thích Thần, "Còn anh thì sao? Anh hẳn là có thứ mà mình đặc biệt thích và muốn có được, đúng không?"
"..." Thích Thần trầm mặc vài giây, hơi rũ mắt xuống, "Có."
Khi còn nhỏ, người cha phát điên và người mẹ cuồng loạn ...
Cửa phòng khóa chặt, căn phòng trống trơn thậm chí không có tay nắm cửa, tiếng trẻ con khóc đến khàn đặc.
Từ chiều đến hoàng hôn, lại từ hoàng hôn đến tối đen, nhìn những đứa trẻ khác được đón còn mình đứng lẻ loi một chỗ chờ đợi bóng tối bao chùm và nuốt chửng.
Nếu không có điều bản thân muốn có được, nếu không muốn hoặc yêu cầu bất cứ điều gì trên thế giới này, anh sẽ ch.ết.
Anh đã tự cho phép mình ch.ết như vậy.
Dù đã được cứu nhưng anh luôn nghĩ mình không thể thoát khỏi kết cục kia
Cho đến khi......
... "Đừng ở một mình, sẽ rất buồn." ...
... "Chúng ta chơi cùng nhau, được không?" ...
Cho đến khi giữa mọi ánh mắt lạnh lùng, chế giễu, xa lánh và lăng mạ ở ngoài kia, có một cô bé mặc váy đỏ bước ra khỏi đám người trong thế giới xám xịt ấy.
Màu đỏ tươi chói mắt, nhưng đó là màu sắc duy nhất trong thế giới của anh.
"Có."
Thích Thần lặp lại một lần nữa.
Tất nhiên là có.
Cho dù đau đớn và chật vật như thế nào, anh cũng sẽ liều mạng mà sống sót, và tất nhiên anh phải có được thứ mà anh luôn muốn có được.
Thích Thần nhướng mi, ánh mắt tối sầm lại. Cô gái trong tầm mắt tò mò nghiêng người nhìn lên, "Em chưa từng nghe anh nói qua, là thứ gì thế?"
Là em.
Đôi môi mỏng của Thích Thần khẽ nhúc nhích,
"... Hoa hồng của tôi."
"... Ỏ?" Thời Dược giật mình, suy nghĩ vài giây, "Anh thích hoa hồng sao?
"Tôi không thích hoa hồng." Thích Thần nói, "Tôi chỉ thích một loại như vậy."
Thời Dược suy nghĩ một chút, cười hỏi: "Có phải giống như đóa hoa hồng độc nhất vô nhị trong "Hoàng Tử Bé" không?"
"Ừ, đại loại thế." Thích Thần từ từ nhắm hai mắt