Khi Thời Dược quay lại, cô ngạc nhiên khi thấy người phụ nữ trang điểm đậm vừa ngồi đối diện anh đã không còn tăm hơi.
"Ơ? Cô ấy đâu rồi?" Thời Dược đi đến giữa hai hàng ghế và hỏi Thích Thần đang ngồi bên cạnh.
Thích Thần nâng mắt, vẻ mặt không có cảm xúc: "Không để ý tới. Có thể là đi hít thở không khí một chút."
"Ồ......"
Thời Dược một bên kéo dài âm, một bên len lén nhìn biểu hiện của anh.
Thích Thần bị cô nhìn chằm chằm, có chút khó hiểu hỏi, "Làm sao vậy?"
Thời Dược dời ánh mắt đi chỗ khác, vô thức nắm chặt cái ly nước trong tay, ánh mắt đảo qua một vòng: "Anh trai, anh cảm thấy có chút tiếc nuối sao?"
Thích Thần đột nhiên bật cười, giọng nói trở nên khàn khàn, thân trên hơi nghiêng về phía cô gái đứng trước mặt, "Tiếc nuối cái gì?"
Thời Dược nhỏ giọng: "Rõ ràng là anh đang giả vờ không hiểu..."
Độ cong môi của Thích Thần ngày càng lộ rõ.
"Nói như vậy đúng là có chút tiếc nuối."
Thời Dược: "-?"
Cô tức giận nhìn Thích Thần đang ngồi bên dưới kia - người này thế mà đã thực sự thừa nhận sao?
Chỉ là lần này cô còn chưa kịp đưa mắt nhìn anh thì thân xe lửa đột nhiên rung lắc mạnh. Thời Dược đang cầm cái ly không có chỗ chống đỡ liền mất trọng tâm.
Ánh mắt Thích Thần biến đổi, tựa hồ là vào thời điểm con tàu vừa rung lắc, anh trực tiếp duỗi tay ra túm lấy eo cô gái trước mặt, kéo người trở lại chỗ ngồi -
Một âm thanh không nặng không nhẹ vang lên.
Thời Dược cảm thấy cô còn chưa kịp phản ứng lại thì đã ngồi lên một "tấm đệm".
Sau khi thân xe ổn định, "tấm đệm" chuyển động. Hơi thở nóng rực như thiêu như đốt từ trên đỉnh đầu cô phả xuống, giọng nói đó mang theo một nụ cười có phần bất lực. "Có bị đụng đau không?"
Thời Dược dường như bị âm thanh này làm cho chấn động một chút, vành tai của cô ấy chuyển sang màu đỏ với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường – mà tư thế lúc này của cô gần như là ngồi trong lồng ngực của anh.
"Anh trai, buông ra đi, em không đứng dậy được."
"..." Vừa dứt lời, đôi tay kia ngược lại không buông ra mà còn càng ôm cô chặt hơn. Thời Dược hoảng hốt khi nghe thấy giọng nói khàn khàn đang áp vào tai mình, "Tôi vừa bị em đụng vào, đau, không buông được."
Giọng nói đứt quãng khiến Thời Dược không chút nghi ngờ lời nói của anh, trong lòng cô bối rối, "Em đụng vào chỗ nào của anh vậy?"
"Cũng không phải là quá đau ... Em đừng nhúc nhích, ngồi yên một chút là được."
"Vậy được ..." Thời Dược ngoan ngoãn im lặng, không nhúc nhích co lại trong vòng tay của Thích Thần.
Điều khiến Thời Dược thấy lạ là việc không cử động của cô ấy dường như không làm giảm "cơn đau" của Thích Thần, tiếng hít thở bên tai ngày càng rối loạn.
Thời Dược ngập ngừng ngẩng đầu: "Anh trai, anh không sao chứ?"
Vừa dứt lời, cô đã bị người nào đó đè lại sau gáy. Chưa kịp phòng bị, Thời Dược cảm thấy rõ ràng rằng cô đã tiếp xúc thân mật với xương quai xanh của anh - môi cô bị đập vào đến sinh đau.
Tuy nhiên, chủ nhân của xương quai xanh này dường như hoàn toàn không có phản ứng, thuận thế đặt cằm bên tai cô cười cười, có điểm bất lực: "Em là con thỏ ngốc sao? Nói không động đậy liền thực sự không động đậy. Có biết con thỏ bị ăn thịt như thế nào không?"
Thời Dược ấm ức: "Không phải vì anh bảo em ngồi im nên em mới ngồi im sao."
"Nghe lời tôi vậy sao?"
"... Vậy thì em đứng dậy, anh tránh ra."
Thích Thần cuối cùng cũng chậm rãi thu lại cánh tay, Thời Dược thoáng cái thu người lại chỗ ngồi. Cô không quên dùng ánh mắt tức giận quay lại nhìn Thích Thần, nhưng ánh mắt của cô lại vừa vặn lướt qua vết đỏ nhỏ trên xương quai xanh của chàng trai, thoạt nhìn như muốn trầy da vậy.
Vừa rồi là do cô không cẩn thận cắn phải sao ...
Thời Dược có chút chột dạ mà nhớ lại.
"Ừm, anh trai, chỗ này—" Thời Dược vừa duỗi tay ra muốn hỏi "Có đau không?" thì bị ai đó nắm lấy cổ tay giữa không trung.
Thích Thần híp mắt nhìn cô, "Sao em một chút cũng không biết sợ thế?"
"Sợ cái gì?" Thời Dược khó hiểu.
Thích Thần nhịn trong hai giây, sau đó cười nhạo và dời mắt đi chỗ khác.
"Nếu sau này có ai đó ôm em giống như tôi, biết sau khi đẩy ra thì nên làm gì không?"
Thời Dược tò mò: "—Làm thế nào?"
"Tát tên đó."
Thời Dược: "..."
Khi định thần lại, Thời Dược không biết nên cười hay nên khóc, "Anh trai, đừng đùa nữa."
"Tôi không đùa."
"Nếu lần sau vẫn là anh thì phải làm sao?" Thời Dược buột miệng thốt ra, sau khi nói xong cảm thấy hơi hối hận.
Giọng nói Thích Thần bình đạm, "Giống nhau. Nên làm thế nào thì làm thế đó."
Thời Dược choáng váng.
Thích Thần đưa đầu ngón tay ra và chải lại phần tóc mái lộn xộn trên trán của cô gái. "Nếu thực sự có lần sau, nhất là khi chỉ có hai chúng ta ... nhớ lúc tát xong thì chạy nhanh lên, con thỏ ngốc nghếch."
Thời Dược: "..." Người này thật sự là dạy chính mình lần sau tát anh ấy sao?
Thời Dược có chút không được tự nhiên mà xoay người, tránh đi bàn tay của Thích Thần.
Trong góc này yên tĩnh một lúc, Thích Thần đột nhiên nghe thấy bên cạnh mình có tiếng lầm bầm mềm mại trầm thấp——
"Rõ ràng là anh luyến tiếc nên mới nói vậy đi..."
Thích Thần giật mình.
Sau một lúc, anh ho nhẹ rồi quay đầu lại.
Thời Dược đang nhắm mắt nên tất nhiên cũng bỏ lỡ hình ảnh vành tai của chàng trai hơi nổi lên một chút hồng.
Tới trạm cuối, Thời Dược bị đánh thức bởi âm thanh thông báo điện tử trong xe lửa.
Cô mở đôi mắt đang ngái ngủ ra, hơn mười giây sau cô mới từ từ nhận ra mình đang ở đâu.
Thời Dược ngồi thẳng dậy, sau đó nhận ra rằng cô đã dựa vào vai Thích Thần ngủ thiếp đi.
"Tỉnh rồi?" Thích Thần khẽ cựa bờ vãi đã cứng đờ, "Đến nơi rồi, chuẩn bị xuống thôi."
"Ồ, vâng." Thời Dược nhanh chóng đáp lại. Cô vô tình nhìn lên và thấy một cụ bà đang ngồi đối diện ở phía chéo với mình.
Thấy đối phương đang nhìn mình, cô vội vàng lễ phép mà gật đầu chào hỏi.
Bà cụ nở nụ cười càng làm lộ rõ những nếp nhăn trên khuôn mặt.
"Cô gái nhỏ, bạn trai của cháu đối xử với cháu thật tốt. Ngay từ khi lên xe, tôi đã thấy cậu ấy vươn tay chắn ánh đèn trước mắt cháu rồi, làm như vậy suốt một chặng đường đi."
Thời Dược sửng sốt nhìn Thích Thần.
Thích Thần đang cử động cánh tay thực sự không nghĩ tới sẽ bị một người xa lạ nói ra sự thật, lộ ra vẻ không được tự nhiên.
Thời Dược trong lòng cảm thấy có chút tự trách, nhưng vẫn là cùng bà cụ giải thích, "Anh ấy không phải là bạn trai của cháu, bà cụ, anh ấy là anh trai của cháu."
"Anh trai?"
Bà lão nhìn Thích Thần khó hiểu, "Hai người là anh em ruột hay anh em họ?"
"Đều không phải ạ." Thời Dược cười cười, không muốn nhiều lời giải thích thêm.
Bà lão hiểu rõ gật đầu, mỉm cười với hai người họ lần cuối rồi đi đến lối ra ở hai bên xe lửa.
Giọng nói của bà lão từ phía xa mơ hồ mà vọng trở về -
"Tôi già rồi nhưng mắt nhìn vẫn chưa lẫn đâu..."
Thời Dược giật mình, lại bị Thích Thần nắm lấy cổ tay.
"Đi rồi."
"......Ồ."
Thời Dược thu lại ánh mắt, đi theo anh.
Ngay khi bước ra khỏi đoàn tàu và bước vào nhà ga, Thời Dược liền rùng mình.
Cơn gió đêm ập đến khiến cô lạnh thấu tâm can.
"Mùa thu quả là mùa thu, cảm giác hoàn toàn khác với mùa hè." Thời Dược cảm khái nói.
Thích Thần đang đi bên cạnh cười nhẹ, "Lão đại môn ngữ văn nói ra loại câu nói này có vẻ không đủ tư cách lắm?"
Thời Dược vừa mới chuẩn bị cãi lại, cô chợt nghĩ ra điều gì đó. Đôi mắt cô ấy hơi thay đổi, do dự hai giây, cuối cùng vẫn là mở miệng nói.
"Anh trai, Thẩm Kiểu nói rằng điểm ngữ văn của anh tệ như vậy là do cố ý. Những gì cậu ấy nói có đúng không?"
Ánh mắt Thích Thần hơi ngưng đọng. Một lúc sau,