Cô Ấy Ngọt Ngào Như Vậy

Chương 36


trước sau

Edit: Chinn

Beta: Lia + Nhược Lam

____________________________________

Khi Thời Dược thức dậy sớm vào ngày hôm sau, bên cạnh đã không có ai.

Nếu như không phải ở đầu giường có đặt thuốc kháng viêm và một cốc nước lọc, còn dán tờ ghi chú "Nhớ uống thuốc" bằng nét bút không thể quen thuộc hơn được nữa, có khi Thời Dược tưởng là đêm qua mình nằm mơ.

Cô nhanh chóng uống thuốc chống viêm, xuống giường tắm rửa rồi vội vàng chạy xuống tầng một của biệt thự.

Trong phòng bếp chỉ có Thời Hằng đang ăn sáng.

Nghe thấy tiếng Thời Dược xuống lầu, Thời Hằng bất ngờ một lúc mới ngẩng đầu lên từ giữa tờ báo.

"Hôm nay không phải cuối tuần à? Sao con dậy sớm thế?"

Đây không phải là thói quen sống của cô con gái nhỏ lười biếng thích ở trên giường của ông.

Mà ánh mắt Thời Dược đảo qua toàn bộ nơi có thể thấy ở tầng một, sau khi xác định người kia đi rồi, cô cúi đầu với đôi mắt buồn tẻ.

"Baba, anh trai rời đi lúc nào ạ?"

"Sáng sớm tài xế chở thằng bé, mẹ con còn nhất định phải đi cùng một chuyến."

"Vậy sao không gọi con..."

"Gọi con làm cái gì?" Thời Hằng hơi nheo mắt, ông gập tờ báo trong tay, "Lại đây ăn sáng nào."

"... Vâng." Thời Dược ủ rũ đáp lại.

Lúc đang ăn một nửa, Thời Hằng tựa hồ vô ý hỏi một câu

"Ta thấy con có vẻ rất thân thiết với Thích Thần."

Thời Dược đang uống sữa bò hoàn toàn không có phòng bị, để ly xuống lên tiếng, "Đó là anh con, con không thân với anh ấy thì thân với ai được?"

"Còn Thời Vân chị của con đấy, ta đâu có thấy con gần gũi với nó như thế", Thời Hằng thần sắc bất động hỏi.

"Sao mà giống nhau được..." Thời Dược nhỏ giọng thầm thì.

Thời Hằng hơi nhíu mày "Cái gì?"

Thời Dược bĩu môi, "Một khi mẹ không ở đây cha liền hung dữ với con, chờ mẹ về con muốn cáo trạng."

"..."

Thời Hằng đối đầu với Quan Tuệ thì đúng là không có cách nào.

Sau một lúc lâu, ông mới bình ổn lại cảm xúc, giọng điệu nhẹ nhàng, "Ba ba không có ý gì khác. Chỉ là, anh Thích Thần của con có bệnh ——"

"..." Thời Dược biến sắc, buông bát đũa trong tay xuống, "Con đã biết rồi."

Lần này đến phiên Thời Hằng ngơ ngẩn, "Con biết cái gì rồi?"

"Bệnh của anh ấy." Thời Dược ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ hơi trầm xuống, không cười không giận, "Bệnh tự kỷ di truyền, con đã biết rồi."

Thời Hằng sắc mặt thay đổi kinh hãi, một lúc sau mới nghiêm túc nói, "Ai nói với con chuyện này?

"Hôm chúng con đi trung tâm luyện thi đã gặp một người, nghe nói là em họ nhà cậu anh ấy."

Thời Hằng hơi nhíu mày lại, "Thẩm Kiêu cũng đi ôn luyện thi đua?"

"Ba ba biết cậu ta?" Thời Dược kinh ngạc một chút.

"Sao ta lại không biết, à mà, con cũng biết cậu ta còn gì." Thời Hằng nói, "Trước khi chuyển sang đây chúng ta sống trong đại viện, hàng xóm có cậu bé mập mạp luôn bám lấy con đó, con quên rồi à?"

Thời Dược ngây người gần nửa phút mới hoài nghi hỏi

"Cậu ta chính là Thẩm Kiêu???

Người có tướng mạo điển trai, vòng tai kim loại ôm lấy lỗ tai, trên mái tóc đen thỉnh thoảng nhấn thêm vài đường xám tro —— vậy mà là cậu bé mũm mĩm lúc trước luôn chạy sau lưng cô, đòi cô chơi với cậu ta?

Cái này sao có thể!?

"Con... Con nhớ... Thế nhưng..."

Tin tức này tới quá đột ngột làm cho Thời Dược có hơi bối rối. Sau một hồi chống tay vào bàn và lấy lại bình tĩnh, cuối cùng cô cũng nhớ ra một chút, "Nhưng con nhớ lúc ấy cậu ta có tên khác!"

Thời Hằng hồi tưởng lại, "Ừm đúng rồi, khi đó mấy đứa con cũng không gọi nó như vậy, hình như gọi là..."Tùng Tử"."

(*Tùng Tử: có nghĩa là hạt thông)

"Tùng, Tùng Tử?" Cái tên này được phát ra dần gợi lên những ký ức mơ hồ trong đầu Thời Dược.

"Đúng vậy " Thời Hằng chậm rãi nhấp một ngụm canh, "Tên này là con đặt cho người ta đó. Khi nhà hắn mới chuyển đến gần đại viện, lần đầu tiên chạm mặt con đã nói cậu ta tròn tròn mập mạp như hạt thông, làm thằng bé giận dỗi đến phát khóc."

Thời Dược "............"

"Về sau cậu bé vẫn thiện chí mang đồ ăn vặt với đồ chơi sang tìm con, nhưng mỗi lần con đều gọi người ta là Tùng Tử, rồi mấy đứa nhóc trong đại viện học theo gọi như thế. Nghĩ kỹ lại thì... hình như con đã bắt nạt thằng nhóc đó rất nhiều. "

Thời Dược ".................."

Cô... Tại sao cô hoàn toàn không nhớ mình từng có một quá khứ đen tối như vậy...

"Nói mới nhớ, vậy lần trước gặp mặt thế nào, thằng bé không lạnh nhạt với con chứ?"

Thời Dược tâm tình phức tạp "... Vâng, không có...ạ."

Nếu có quan hệ như vậy, biểu hiện của Thẩm Kiêu lần trước thực sự là thân thiện lắm rồi.

"Cũng rất lâu rồi ta không gặp, tính ra hiện tại cũng đã học cao nhị nhỉ—— cậu ta hiện tại có béo giống như lúc nhỏ không?"

Nhắc tới cái này, Thời Dược càng thêm băn khoăn.

"Vâng... thay đổi nhiều lắm, nói không chừng ba gặp cậu ta ở trên đường, nhưng mà nhất định sẽ không nhận ra."

"Hả? Thay đổi lớn như vậy à?"

"Đúng ạ." Thời Dược uống một ít sữa bò, nhỏ giọng cảm khái, "Xem ra mỗi người mập mạp đều là tiềm lực, câu này quả thực không sai chút nào."

Thời Hằng nâng tầm mắt

"Theo lời con nói thì hẳn là cậu bé mập mạp hiện tại đã trở nên rất đẹp trai?"

Thời Dược gật gật đầu, "Hình như còn có vài bạn gái cũ."

Vừa nghe đến đây, vốn dĩ sắc mặt Thời Hằng đang ôn hòa tức khắc trầm xuống, "Ở tuổi này mấy đứa tướng mạo đẹp trai suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt... Dược Dược, con cách bọn họ xa một chút, đừng để bị dụ dỗ, nghe chưa?"

Thời Dược không phục: "Baba đây là đang vơ đũa cả nắm sao, quá phiến diện. Anh trai con rất tốt, anh ấy không giống như bọn họ đâu."

Nhắc tới Thích Thần, sắc mặt Thời Hằng lại trầm xuống, ông đè nén những lời răn dạy nghiêm khắc trong lòng, kiên nhẫn nói, "Nếu con đã biết Thích Thần bị bệnh, về sau..."

Thời Dược cười ngọt ngào, cắt lời Thời Hằn

"Baba yên tâm, về sau con nhất định sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt!"

Thời Hằng "..."

Cô nói thế này, ông càng không yên tâm.1

***

Sau khoảng thời gian đầu năm học tương đối thoải mái, các bạn học sinh cao nhị nhanh chóng phải bước vào giai đoạn học tập cực kỳ cam go.

Những giờ giải lao tíu tít đến quên cả trời đất càng ngày càng ít, chỉ thấy càng nhiều người ngồi im một chỗ vùi đầu vào sách học.

Ngay cả lúc thể dục giữa giờ cũng có thể thấy vài người nhân tiện cầm theo cuốn sổ ghi chú học ngữ văn hoặc là tiếng Anh.

Đối với hầu hết học sinh thời điểm này mà nói, được ngủ đủ một giấc là điều xa xỉ. Khoảng thời gian thư giãn nhất mỗi ngày có lẽ là lúc trên đường về nhà hoặc quay lại kí túc xá sau giờ tự học buổi tối.

Trước đó vì chịu không được áp lực từ thầy chủ nhiệm mà ký cam kết cá nhân "tự nguyện đăng ký tự học buổi tối". Thời gian về nhà hàng ngày của Thời Dược đã bị lùi lại từ 6 giờ chiều đến 9 giờ tối —— chỉ có một hôm ngoại lệ là vào ngày thứ sáu.

Hôm nay đã đến lúc tan học thứ sáu, Thời Dược và Tôn Tiểu Ngữ sóng vai đi từ giảng đường ra cổng trường, sắc trời còn nhập nhoạng tối, chỉ có vài ngôi sao và ánh đèn lấp lánh giữa màn đêm.

Vừa mới nói vu vơ những chuyện trong ngày xong, Tôn Tiểu Ngữ đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, cao hứng hỏi Thời Dược

"Này, Dược Dược, Thích Thần nói anh ấy thi thế nào chưa?"

Thời Dược giật mình, "Cái gì mà thi thế nào?"

Tôn Tiểu Ngữ ngây người hai giây, kinh hô

"Không phải chứ? Cậu đừng có nói với mình là cậu không biết sáng hôm nay bọn họ kết thúc khảo sát tuyển chọn toán học rồi đấy."

Thân hình Thời Dược cứng đờ, thiếu chút nữa cô đã nhảy dựng lên, nhào tới duỗi tay bắt lấy Tôn Tiểu Ngữ

"Kết thúc rồi?? Bọn họ thi vào hôm nay sao?!"

"Cậu thực sự không biết? Thật không còn gì để nói...... Đúng rồi, vòng sơ loại của cuộc thi chính là sáng nay. Cậu là em gái mà như vậy thì quá vô tâm rồi! Mà không phải tối nào cậu cũng gọi điện thoại cho Thích Thần sao? Anh ấy không nói cho cậu hôm nay anh ấy thi hả?"

Thời Dược chân tay luống cuống

"Không... Anh ấy chẳng kể gì, vẫn như ngày thường vậy. Tớ cũng không biết anh ấy thi, hôm qua còn phàn nàn về câu hỏi trong bài kiểm tra hàng tháng rất lâu... Có phải tớ đã làm cản trở anh ấy ôn thi rồi không..."

Vừa thấy Thời Dược có chút hoang mang lo sợ, Tôn Tiểu Ngữ vội vàng dỗ dành cô

"Không đâu không đâu, Thích Thần của chúng ta là ai chứ, chuẩn bị cho cuộc thi cũng không phải chỉ có nửa ngày này đâu."

Nhưng Thời Dược vẫn ỉu xìu như cũ, "Vốn dĩ tớ còn định khi nào thi sẽ xin nghỉ để đi cùng anh ấy, thế mà mấy ngày nay bận tối mắt tối mũi, anh ấy cũng chẳng thông báo cho mình một tiếng là sao?"

"Ồ? Có phải là do cậu không nói trước với Thích Thần, cho nên anh ấy mới không nhắc?"

Thời Dược ngẩn ra.

"Được rồi được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy, nói không chừng tí nữa cậu về nhà là gặp anh ấy rồi." Tôn Tiểu Ngữ ôn nhu mà nói, lôi kéo cô đi, "Cậu thật là khiến người ta ghen tỵ đấy, mình còn phải đợi đến thứ hai tuần sau mới có thể nhìn thấy đại
thần đã lâu không gặp... Ai, mình có nên chuẩn bị quà không đây..."

Tôn Tiểu Ngữ lần này trấn an đúng chỗ, tức khắc làm cho tâm trạng của Thời Dược nhẹ nhõm hơn phân nửa.

Chờ lát nữa về nhà là có thể nhìn thấy hắn, đó thực sự là tin tốt nhất mà cô nghe được.

Vì thế hai cô gái nhỏ với hai dòng suy nghĩ bước ra ngoài trường học.

Trường học cách nhà Tôn Tiểu Ngữ cũng không xa, cho nên cô ấy vẫn luôn đi bộ đến trường. Hai người bước đến chỗ Thời Dược lên xe riêng như thường lệ, ánh mắt lanh lẹ của Tôn Tiểu Ngữ trước hết xem biển số xe đón Thời Dược

"Dược Dược, ở kia ——"

Tôn Tiểu Ngữ chưa nói xong đã ngừng lại.

Thời Dược kỳ quái mà nhìn về phía cô ấy, "Ở đâu vậy?" Thời Dược nhìn theo ánh mắt kinh ngạc của Tôn Tiểu Ngữ, sau đó cô cũng ngây ngẩn cả người.

Nửa người dựa vào thân xe màu đen, nam sinh mặc áo sơ mi trắng, áo khoác và quần denim điềm nhiên đưa mắt nhìn sang.

Khoảnh khắc bốn mắt họ nhìn nhau, khuôn mặt tuấn tú ban đầu lãnh đạm của chàng trai đột nhiên nở một nụ cười rất nhẹ.

"... Thỏ con, nhớ tôi không?"

"..."

Thời Dược thấy khẩu hình miệng nam sinh từ xa.

Xuyên qua biển người dày đặc, giọng nói trầm ấm êm tai như văng vẳng bên tai cô.

Thì ra "Vương Phong" nói một ngày không gặp như cách ba thu... Loại cảm giác này là thật.

Nhưng trong sách không nói, chỉ cần có thể gặp lại nhau, 3 mùa thu, 30 mùa thu, 300 mùa thu... đều đáng giá.

Hốc mắt Thời Dược thoáng chốc đỏ lên, sau đó mỉm cười, cầm lấy cặp sách, nhấc chân chạy về phía nam sinh.

Ngoài cổng trường, rất nhiều nữ sinh vốn dĩ đang nhìn về một phía, lại đột nhiên thấy người nọ đứng thẳng người, tiến lên một bước

Sau đó đại thần mà các cô gái hằng đêm tương tư liền bị người ta ôm lấy.

Thậm chí còn bởi vì quán tính quá lớn, Thích Thần phải lui lại một bước mới không bị ngã ra sau.

Sau khi đứng vững, anh cười bất đắc dĩ mà cụp mắt xuống, "Nhớ tôi nhiều như vậy sao?"

Thời Dược ôm chặt vòng eo nam sinh gầy nhưng rắn chắc, giọng nói mềm mại nũng nịu từ khoảng cách hai người ôm nhau phát ra, Anh đúng là giả dối, từ giờ đến lúc về nhà đừng nói chuyện với em, em không quan tâm anh nữa. "

Cảm nhận được hơi thở thiêu đốt của cô gái trước mặt thổi qua làn áo mỏng, Thích Thần cố nén sự hỗn loạn trong mắt. Hắn cười cười, đưa tay xoa xoa đỉnh đầu của cô gái.

"Không quan tâm tôi nữa sao lại ôm chặt như vậy?"

"..." Cô gái ôm hắn ngẩng đầu lên, vành mắt ửng đỏ trừng trừng nhìn hắn nhưng vẫn không buông tay, "Lần trước anh đi cũng không thèm chào em một câu đàng hoàng!"

Thích Thần cong môi, "Tôi sợ có người thức dậy, tôi lại không đi được."

Thời Dược vừa nghe, càng tức giận

"Làm như em là người không biết phân biệt phải trái, cản trở không cho anh đi ấy."

Nhìn cô gái nhỏ giận đến gương mặt đã phiếm hồng, Thích Thần không nhịn xuống, vươn tay nhéo nhéo.

Thời Dược ngẩn ngơ giây lát.

Thích Thần bật cười, "Không phải sợ em cản, là sợ tôi không nỡ rời đi... Giải thích như vậy, thỏ con đã vừa lòng chưa?"

Thời Dược lấy lại tinh thần, chậm nửa nhịp mà che lại gương mặt bị niết, nhanh chóng lui nửa bước.

Rõ ràng lực đạo cũng không lớn, thế mà đột nhiên có cảm giác nóng bỏng giống như bàn ủi vậy?

Trong khi cả hai đang trò chuyện, Tôn Tiểu Ngữ đã đi tới, cô ấy lực bất tòng tâm nhìn Thời Dược.

"Dược Dược à, trước khi Thích Thần xuất hiện, mình không biết cậu là người thấy sắc quên bạn như vậy đấy. Vẫn là Thích Thần giúp mình nhìn ra con người thật của cậu, cậu thật sự làm mình thấy sởn hết cả da gà"

Nói xong, Tôn Tiểu Ngữ còn làm bộ ôm lấy cánh tay.

Thời Dược bị trêu chọc đến câm nín, ngại ngùng quay đầu lại, "Cậu đừng diễn nữa, mình nào có thấy sắc quên bạn như cậu nói..." Nói thầm hai tiếng, Thời Dược phản ứng lại, "Phi phi phi, mà anh ấy là anh trai, không phải "sắc"."

"Ồ ——" Tôn Tiểu Ngữ kéo dài âm thanh cao thấp phập phồng đầy nhịp điệu.

"..."

Thời Dược thiếu chút nữa không được lao lên thủ tiêu người bạn này trước mặt Thích Thần.

"Được rồi, mình tin tưởng cậu, coi như vì tình nghĩa bạn bè nhiều năm như vậy đúng không?"

Tôn Tiểu Ngữ làm mặt quỷ, đụng vào vai Thời Dược, sau đó nhỏ giọng nói bên tai cô, "Nhưng mà cậu cũng kiềm chế một tí đi, cho dù biết cậu là em gái của Thích Thần, vừa rồi mình thấy vẻ mặt của những tỷ muội đằng kia như là muốn lập tức bóp chết cậu. Dám chiếm tiện nghi của đại thần trước mặt người người nhà nhà thế này, cậu đúng là đã ăn gan hùm mật gấu... Thế nào, eo đại thần của chúng ta ôm có thoải mái không? Có nhân tiện sờ cơ bụng của anh ấy không?"

Thời Dược "..."

Cảm thấy âm thanh này cũng không nhỏ, vẫn đủ để Thích Thần nghe thấy, cô xấu hổ muốn chết, mặt đỏ bừng bừng như sắp bốc cháy tại chỗ.

Nhận ra sức nóng đã lan tràn muôn nơi, Tôn Tiểu Ngữ tinh quái lui thân, khéo léo né tránh bàn tay Thời Dược đang cào nhột cô ấy, nhanh chóng vẫy tay với Thích Thần đứng cười ở bên cạnh

"Thích Thần tuần sau gặp! Chăm sóc tốt Dược Dược của chúng ta nha!"

Quay đầu, Tôn Tiểu Ngữ cười lầm bầm

"Cái gì mà anh trai, em gái chứ, quá dối trá, nghĩ người qua đường đều là mù sao...... Bất quá mình lại không mù, xùy xùy..."1

Mà Thời Dược ở tại chỗ chịu khổ bị vứt bỏ, thấy Tôn Tiểu Ngữ đã chạy không thấy bóng dáng, cô đành phải thu hồi tầm mắt, ánh mắt dao động, nỗ lực giả vờ như không có việc gì xảy ra, "Cái kia... Sao anh lại đến đây?"

"Chú và dì nói hôm nay có yến tiệc nhà bác cả, tôi và em trực tiếp đến đó."

"Ừm... Ra là thế."

Thời Dược gật gật đầu, cố bày ra vẻ mặt vô cùng tự nhiên.

Chắc là không nghe thấy... Đúng, sẽ không nghe thấy đâu nhỉ?.

Xung quanh ồn ào như vậy, nhất định không nghe thấy.

Cô đang tự thôi miên mình như thế này thì một âm thanh phía trên đầu truyền đến,

" Thực ra, tôi cũng tò mò."

"À? Tò mò cái gì?"

"Ôm thoải mái không, thỏ con?."

Thời Dược ".................."

Hắn, nghe, thấy.

Thời Dược muốn đào cái hố chôn mình ngay tại chỗ.

Nhìn thấy cô gái bị trêu chọc đến mức đỏ cả tai, Thích Thần cũng không đùa nữa. Hắn duỗi tay kéo cửa ghế phụ ra.

"Lên xe đi."

Thời Dược sửng sốt "Em muốn ngồi phía sau với anh."

Thích Thần giật mình, trả lời cô, "Là tôi lái xe." Hắn cười đi đến bên kia, mở cửa ngồi vào.

"Anh có bằng lái sao..." Thời Dược liền bẽn lẽn chui vào ghế phụ.

Thích Thần, "Nhưng mà em cũng có thể ngồi cùng tôi."

Thời Dược: "——?"

Thích Thần không nói gì chỉ nghiêng mặt nhìn Thời Dược, cười dụ hoặc mà vỗ nhẹ lên đùi.

"Ngồi đây."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện