Thời Dược như một cái xác không hồn ngồi vào bàn ăn, Tôn Tiểu Ngữ vừa lơ đãng nhìn qua cô đã rống lên
"Dược Dược, nãy cậu đi ra ngoài làm gì thế? Làm sao mặt lại đỏ như thế này?"
Thời Dược cầm ly nước trái cây lên uống ừng ực một hớp, đè ép nỗi xấu hổ vào trong lòng rồi bối rối cười
"Không, không có gì đâu."
Dường như là cùng lúc với cuối câu của cô thì nam sinh chân dài từ đằng sau cô đi tới. Không biết có phải hay không mà khi nghe thấy mấy lời của Thời Dược thì Thích Thần đã cười khẽ, sau đó hắn lại làm như không có gì ngồi vào chỗ của mình ở bên phải Thời Dược.
"Ồ..."
Tôn Tiểu Ngữ làm vẻ mặt đã hiểu rõ mọi chuyện, thiếu điều tưởng tượng ra 7749 khả năng rồi thuận tiện nháy mắt ra hiệu với Thời Dược một cái
"Thì ra là đi ra cùng học trưởng Thích Thần à? Bảo sao mặt đỏ như vậy."
"Được rồi mà Tôn Tiểu Ngữ...cậu đừng nói lung tung." Thời Dược không có gì để phản bác đành yếu ớt uy hiếp.
Tôn Tiểu Ngữ lại là kiểu người "đánh rắn phải đánh dập đầu", được Thời Dược đáp lời lập tức nhiều chuyện tấn công cô
"Mình nói lung tung sao? Cậu không phải bị học trưởng Thích Thần làm cho đỏ mặt hả? Nếu cậu dám nói không phải mình liền xin lỗi cậu, được không Dược Dược?"
Thời Dược
"... Mình không thèm để ý cậu." Tuy nói như vậy nhưng mặt cô càng lúc càng đỏ ửng lên, lan tới tận mang tai.
Thích Thần ngồi cạnh cô hơi nâng ly pha lê dựa lưng vào ghế, môi mỏng khẽ cong lên.
Bữa cơm tối này ăn xong mất tầm hơn một tiếng đồng hồ.
Lúc cơm nước xong xuôi đi ra ngoài thì trời đã khá tối, Thời Dược đau đầu nhìn mấy học đệ lớp dưới uống say đến ngã trái ngã phải hỏi, "Các cậu biết địa chỉ nhà bọn họ không?"
Tôn Tiểu Ngữ ở bên cạnh nhéo cô một cái, "Cậu điên rồi, chưa nói đến việc có ai biết không —— coi như có người biết, cậu cho rằng có thể đưa bọn nhóc trong cái bộ dạng say xỉn này về nhà hả? Cậu tưởng phụ huynh bọn họ không mách tội cậu với ban giám hiệu sao?"
Thời Dược bất đắc dĩ nói
"Trước đó ai nói với mình là không khuyên nổi thì đừng khuyên, không phải cậu sao?"
"Khục..." Tôn Tiểu Ngữ chột dạ hắng giọng một cái, nhỏ giọng thì thầm, "Làm sao mình biết được có thể uống say đến mức này đây?"
Thời Dược thở dài
"Vậy cậu nói đi, làm sao bây giờ?"
Tròng mắt Tôn Tiểu Ngữ đảo vòng vòng sau đó vẫy Thời Dược lại gần
"Cậu qua đây."
Sau khi bị Thời Dược quăng cho một cái nhìn ghét bỏ cô ấy chỉ đành tự chạy tới, nhân tiện thăm dò Thích Thần đứng bên cạnh, "Thích Thần, cho tôi mượn Dược Dược một chút."
Nói xong, Tôn Tiểu Ngữ liền kéo Thời Dược tới bên cạnh, nói nhỏ vào tai cô.
Nghe được một nửa Thời Dược liền la lên, "Không được!"
Tôn Tiểu Ngữ buông tay, "Vậy cậu nói làm sao bây giờ?"
"..." Thời Dược đau đầu nhìn đằng sau lưng mình, một đám nhóc hò hét, la lối om sòm tụ tập lại một chỗ, còn có hai ba người say xỉn tới nỗi chân đăm đá chân chiêu phải nhờ bạn đỡ lấy. Nhìn tình cảnh này vài giây, Thời Dược vô cùng phiền não phất phất tay
"Được rồi...theo cậu."
Nói xong cô xoay người chạy trốn về bên cạnh Thích Thần.
"Sao vậy?" Thích Thần nắm chặt cánh tay cô hỏi.
Thời Dược vuốt vuốt chóp mũi, bất đắc dĩ nói: "Tiểu Ngữ nói muốn dẫn bọn họ đi KTV hát, tiện để tỉnh rượu."
Thích Thần lông mày nhăn lại, "Đi KTV?" Hắn nâng cổ tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ, "Đến giờ này rồi, em cũng đi?"
"Em thật sự không muốn đi."
Thời Dược nhíu mày quay đầu nhìn một đám người còn ở sau lưng mình sau đó ngẩng đầu nhăn nhó nhìn Thích Thần, "Đây là nhóm em được phân công làm tổ trưởng, nếu em không đi... lỡ có chuyện gì xảy ra thì hai ngày nữa khai giảng em phải đến chỗ chủ nhiệm nhận phạt mất."
Thích Thần bị vẻ mặt đáng thương của cô gái nhỏ chọc cười, hắn đưa tay vuốt tóc cô, "Ừm, vậy tôi và tổ trưởng nhỏ Thời Dược cùng đi làm nhiệm vụ nào."
"Không cần đâu, anh, anh về trước đi... Việc này vốn không phải chuyện của anh mà, tối nay làm phiền anh đủ lâu rồi."
Mắt Thích Thần sáng lên, "Làm sao? Mới đi một thời gian mà trở về em lại khách sáo với tôi như vậy?"
Thời Dược nghe vậy bĩu môi cười, "Từ lần đầu tiên gặp mặt anh đã dữ dằn với em rồi, chúng ta có lúc nào không khách sáo lạnh nhạt đâu mà còn phải "trở về" gì nữa?"
Thích Thần hơi nheo mắt, "Tôi phát hiện thời gian qua không có tôi bên cạnh, lá gan của thỏ con đã to lên không ít."
"Có sao?" Thời Dược làm ra một ánh mắt vô tội.
"Tiểu tổ trưởng Thời! Chúng ta xuất phát thôi!"
Tiếng hô hoán của Tôn Tiểu Ngữ đã thu hút sự chú ý của Thời Dược, cô vội vàng đáp lại sau đó mới nhìn Thích Thần, đôi mắt cười thành hình trăng khuyết, "Vậy chúng ta đi thôi."
Đi vào trong phòng KTV mà Tôn Tiểu Ngữ đã đặt trước đó, chờ chưa đến ba phút thì Thời Dược đã vô cùng hối hận vì trước đó mình đã đồng ý với quyết định của cô bạn.
Ánh đèn mập mờ đầy màu sắc, âm thanh ồn ào huyên náo, tiếng ca hát từ khắp nơi truyền đến, người người chen chúc trong một cái phòng. Thời Dược chỉ cảm thấy hai bên thái dương của mình đang co giựt, giống như là có thể nổ tung bất cứ lúc nào vậy.
Mà so với tất cả những điều ấy thì cô lo lắng về một chuyện khác hơn...
"Anh, anh có...cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?" Thời Dược lo lắng quay sang hỏi Thích Thần ngồi bên cạnh mình. Bởi vì âm nhạc và tiếng ồn ào quá mức điếc tai cho nên cô gần như là dán sát miệng vào tai hắn mà nói chuyện.
Thích Thần lắc đầu.
Thấy ánh mắt dịu dàng của hắn không giống như giả vờ, nỗi lo lắng treo trong lòng Thời Dược cuối cùng cũng được giảm bớt. Đáng tiếc cô thả lỏng tinh thần chưa được hai phút đồng hồ thì nghe thấy một tiết tấu quen thuộc nổ bùng bên tai
"Đã chết —— đều phải yêu —— càng không lưu luyến càng dễ buông tay ——..."
Thời Dược suýt chút nữa bị dọa sợ ngã từ trên ghế salon xuống đất, cũng may Thích Thần ngồi bên cạnh vẫn còn ổn, nhanh tay lẹ mắt đỡ cô kịp thời.
Thời Dược vừa hoàn hồn liền bịt tai mình lại, đồng thời cô cũng nhìn về phái Thích Thần làm khẩu hình với hắn, "Tình huống này là sao vậy?"
"..."
Thích Thần không đáp. hắn bị bộ dạng giống như chim sợ cành cong của cô làm cho buồn cười.
Thời Dược tự nhiên thấy buồn bực trong lòng, "Em suýt chút nữa thì bị dọa tới phát bệnh tim... Anh còn cười sao."
Bản thân Thời Dược cũng không biết trong cái không khí ồn ã toàn tiếng nhạc và tiếng reo hò này liệu Thích thần có nghe rõ lời nói của cô hay không. Sau khi nói xong cô liền nhíu mày nhìn về phía màn hình KTV. Trong đầu cô đang nhanh chóng tìm cách làm sao để tìm cớ thoát khỏi tình cảnh này thì đột nhiên có một cảm giác ấm áp bao bọc lấy mu bàn tay mình.
Hai tay Thích Thần che lỗ tai của cô, bao gọn đôi tay nhỏ hơn mình một cỡ ở trong lòng bàn tay mình. Hắn hơi cúi người về phía trước, nửa ôm cô vào trong ngực.
Thời Dược ngồi ngơ ngác. Cô có thể cảm nhận rõ ràng cách một lớp áo sơ mi mỏng manh của mình và hắn là lồng ngực nóng hổi, hơi ấm của hắn đang dán vào lưng mình.
Nóng đến mức lòng người ngứa ngáy, tê dại.
Cảm giác được cô gái nhỏ trong ngực mình đã cứng đơ thành một con thỏ gỗ, Thích Thần cười áp cằm vào mu bàn tay bên trái, giọng nói trầm thấp của hắn khẽ rung lên
"Như thế này...còn ồn ào nữa không?"
"..." Thời Dược mím chặt môi.
Ồn ào, cực kì ồn ào.
Tiếng tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực ngay bây giờ dường như đã khiến cô phải khép chặt miệng mới có thể ngăn cản nó nhảy từ trong cơ thể mình ra ngoài.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu Thời Dược mới có thể chậm rãi thả lỏng cơ thể trong mùi hương quen thuộc quanh quẩn bên chóp mũi này, cô cẩn thận thăm dò từng li từng tí mà thả người về sau, áp sát dần lồng ngực của hắn.
Cảm nhận được sự chống đỡ vững vàng ở phía sau mình, Thời Dược không khỏi nảy sinh một cảm giác an tâm.
"Anh, em..."
"Không xong rồi! Xảy ra chuyện rồi!"
Thời Dược chưa nói được ra khỏi miệng đã bị tiếng mở cửa phòng hát đánh gãy, cô kinh ngạc nhìn xem thì thấy một học đệ hớt hải mở toang cửa phòng ra, thở không ra hơi nói
"Diêu Chính Nam bị... bị người ta đánh!"
Thời Dược biến sắc đứng phắt dậy "Chuyện gì đã xảy ra?"
Nam sinh kia gấp gáp nói, "Hai bọn em đi toilet rồi đi ngang qua một đầu hành lang, ở đó có hai đám người không biết vì sao mà đánh nhau.
Diêu Chính Nam không cẩn thận bị người ta kéo vào, hiện tại cậu ấy vẫn bị kẹt trong đám đánh nhau đó, em kéo cũng không ra được!"
Sắc mặt Thời Dược lập tức có chút khó coi. Trong phòng hát lúc mọi người nghe được tin này cũng rất nhanh yên tĩnh lại.
Tôn Tiểu Ngữ hoảng hốt, "Chuyện này phải xử lý thế nào đây? Dược Dược, chúng ta..."
Thời Dược cố gắng trấn định lại, cô nhìn chằm chằm cậu nhóc đứng ở cửa hỏi: "Hai đám người đó đánh nhau rất ác liệt sao?"
"Cực kì ác liệt, em còn thấy máu nữa!"
"Đã có người báo cảnh sát chưa?"
"Đúng, đúng... Trước khi em chạy về cũng có nghe thấy mấy người gọi điện thoại báo cảnh sát..."
Thời Dược hít một hơi thật sâu, "Được rồi, em cũng vào phòng ngồi đi... Chị đi xem một chút."
"Dược Dược cậu điên ư!" Tôn Tiểu Ngữ kêu một tiếng liền đứng lên trước kéo Thời Dược lại, "Hai đám người đánh nhau đấy! Cậu đi có thể làm gì!"
"Mình cũng không biết phải làm gì cả." Thời Dược xoắn xuýt nắm chặt tay, "Nhưng mà mình là người phụ trách của hoạt động lần này, mình ít nhất cũng phải đi xem tình hình như thế nào, đây là trách nhiệm của mình...Cậu yên tâm đi, mình sẽ không ngốc tới nỗi không biết tự lượng sức mà lao vào đâu."
Trấn an xong Tôn Tiểu Ngữ, Thời Dược lại nhìn những học đệ học muội sau lưng đang sợ hãi, lo lắng nhìn mình.
Thời Dược hơi nghiêm mặt lại nói, "Kể từ giây phút này trở đi, tất cả mọi người không biết tình hình bên ngoài như nào cũng không được ra khỏi phòng. Tôi là người chịu trách nhiệm nhưng những điều cần nói tôi đã nói, cho nên nếu như các bạn vẫn còn ý định tự tung tự tác thì cũng tự gánh lấy hậu quả đi."
Nói xong, Thời Dược đảo mắt qua một vòng phòng hát, xác định không còn ai có dị nghị gì nữa mới hỏi qua học đệ đang đứng ở cửa phương hướng rồi chạy đi.
Tôn Tiểu Ngữ đang xoắn xuýt muốn chạy theo cô ra ngoài thì bị một người đưa tay ngăn cản.
Cô ấy ngẩng đầu nhìn lên lại chỉ kịp trông thấy bóng lưng Thích Thần vội vã chạy theo
"Có tôi ở đây, em ấy sẽ không xảy ra chuyện gì."
Kỳ thật lúc Thời Dược giả vờ trấn định chạy ra khỏi phòng đầu óc cô cũng rất rối loạn, không biết phải làm gì.
Từ nhỏ đến lớn, trong mắt những người lớn cô luôn là một đứa trẻ ngoan, đừng nói là gây gổ đánh nhau, ngay cả việc cãi lộn với người khác hầu như cũng chưa từng có. Ngẫm lại tình huống mình sắp phải đối mặt thì Thời Dược càng thấy mình giống như một chiến sĩ sắp anh dũng hy sinh vậy.
Dù cho có sợ hãi thì vác súng xông ra chiến trường là trách nhiệm của mỗi người chiến sĩ...Cô không cho phép mình hèn nhát làm một binh sĩ chạy trốn khỏi tiền tuyến.
Chạy tới nơi khởi nguồn của tất cả các rắc rối Thời Dược mới phát hiện khúc hành lang này đã thật sự trở thành một bãi chiến trường. Mảnh vỡ đĩa trái cây la liệt, bừa bộn, ngoài ra còn có mấy người ôm chân lăn lộn trên mặt đất kêu rên.
Là một học sinh trung học, Thời Dược chỉ quen với những người có lễ nghĩa, có văn hóa, trật tự, đây là lần đầu tiên cô gặp sự đáng sợ, dữ tợn của xã hội đằng sau lớp vỏ văn minh hào nhoáng.
Sau khi đảo mắt nhìn quanh một vòng, Thời Dược đã nhìn thấy rõ ràng cậu đàn em được gọi là "Diêu Chính Nam" đang ngồi co ro một góc cách cô không xa, biểu cảm sợ hãi run rẩy như một chú sóc chuột lạc giữa bầy mèo.
"Diêu Chính Nam..." Thời Dược thấp giọng gọi, "Lại đây!"
Cậu đàn em kia nghe thấy tiếng gọi của Thời Dược liền hốt hoảng ngẩng đầu lên tìm.
Thời Dược ngoắc ngoắc tay với cậu ta thì thấy sắc mặt của cậu ta đã bị dọa đến mức trắng bệch.
Thời Dược chán nản.
Những chai rượu bay qua bay lại kia vốn dĩ không có mắt, nói không chừng bất kỳ lúc nào cũng có thể bay vào đầu mình, mà Diêu Chính Nam kia chỉ ở ngoài rìa "chiến trường", lựa thời cơ chạy mấy bước là có thể thoát khỏi nguy hiểm thế mà cậu ta lại nhát như đà điểu, một cử động nhỏ cũng không dám làm ngồi co ro tại chỗ.
Thời Dược cắn răng nhanh chóng dò xét xung quanh một vòng. Vài giây sau cô lựa thời điểm thích hợp rồi chạy thật nhanh về phía Diêu Chính Nam.
Thích Thần đứng sau cô đột nhiên thấy tay mình trống không, nhíu mày vội đuổi theo.
Chỉ trong giây lát cô đã tới trước mặt Diêu Chính Nam, cô không do dự dùng sức kéo cậu ta từ trên mặt đất đứng dậy, khẽ quát
"Cậu ngốc rồi sao? Chạy đi!"
Thấy người đến cứu mình là Thời Dược trên mặt Diêu Chính Nam liền vui mừng khôn xiết như được cứu sống, thế nhưng một giây sau khi nhìn qua lưng Thời Dược sắc mặt cậu ta bỗng nhiên biến đổi.
"Học tỷ cẩn thận!"
Thời Dược vừa quay đầu liền thấy ngay một bình rượu to đang bay về phía mặt mình, khoảng cách đã ngắn đến nỗi có muốn tránh cũng không được.
Theo bản năng Thời Dược dùng sức nhắm mắt lại.
Dường như chính thời khắc đó cô đột nhiên có một cảm giác được ai đó xiết chặt lấy, một cánh tay kiên cố mạnh mẽ ôm cô vào vào lòng.
Ngay giây sau, một tiếng "choang" chói tai vang lên, âm thanh bình rượu vỡ vụn khiến cho trái tim Thời Dược giật nảy lên một cái.
Thời Dược mở mắt ra nhìn thấy người đang ở sau lưng ôm lấy mình, con ngươi của cô co rụt lại
"Thích Thần!"
"..."
Đau đớn trên lưng khiến cho Thích Thần phải cau mày lại, hắn không nói không rằng liền dùng một tay kéo Diêu Chính Nam còn đang ngây người, một tay còn lại vẫn ôm chặt lấy Thời Dược để bảo vệ cô đi khỏi nơi hỗn loạn.
Vòng qua chỗ ngoặt của hành lang thì thân hình của Thích Thần cũng dừng lại, cánh tay ở trên người Thời Dược buông xuống. Cơ bắp phía sau lưng bị động khiến hắn đau tới nỗi phải than nhẹ.
"Anh... Lưng của anh thế nào rồi?"
Hai tay của Thời Dược đều đang run lẩy bẩy, cô muốn ra đằng sau nhìn vết thương trên lưng Thích Thần nhưng bị hắn ngăn lại.
Thích Thần vòng tay ôm lấy cô vào ngực mình, dựa ở bên tai cô nhẹ "Xuỵt" một tiếng.
"Đừng sợ."
"Nhưng mà vết thương của anh —- "
"Tôi rất may mắn."
Thích Thần tựa vào người cô, cười bằng một giọng khàn khàn
"So với việc nhìn em đã quen không có tôi bên cạnh, khi chạy đi dường như quên mất tôi thì hiện tại, tôi đỡ đau hơn nhiều."