Cô Ấy Ngọt Ngào Như Vậy

Chương 48


trước sau

Ánh đèn lấp loé phá vỡ sắc tối của màn đêm, mấy chiếc xe bọc thép xé nát gió trong đêm.

Đứng đầu bên trong xe chỉ huy, trên người mặc bộ đồng phục đặc công đen, người đàn ông với ánh mắt sắc bén thanh âm trầm thấp.

"Bộ chỉ huy, tình huống hiện trường như thế nào?"

"Bệnh viện nhân dân thành phố Q, bên trong có một phạm nhân cầm vũ khí trong tay bắt cóc một con tin, đồng thời bắt ép một con tin khác đứng ở bên trong phòng điện tâm đồ. Nghi phạm trước kia do cục thành phố phá được vụ án đặc biệt lớn, liên quan tới lừa đảo, bởi vì bắt giam trước đó nên cần kiểm tra sức khỏe, trước mắt cảnh sát thành phố đều được điều đi bên ngoài không có cách nào cung cấp người chi viện."

"Không xác định được thân phận của tội phạm tình nghi?"

"Theo điều tra hiện trường, thân phận của nghi phạm là giả, tạm thời không có cách nào xác định."

"Tình huống cơ bản được xác minh. Kế hoạch cụ thể đợi đến hiện trường sau đó báo cáo."

"..."

Tắt điện thoại, người đàn ông giương mắt nhìn, ánh mắt lạnh lùng sắc bén, liếc nhìn bên trong xe chỉ huy một vòng, "Đã rõ ràng tình huống chưa?"

"Thích đội trưởng, bên cảnh sát hình sự không thể cung cấp được chi viện mà chỉ có thể dựa vào đội đặc công chúng ta vây bắt đối tượng tình nghi phạm tội sao?"

"Ừm." Thích Thần bình tĩnh đáp lại.

Cúi đầu xem xét sơ đồ kiến trúc 3D do bộ chỉ huy gửi tới, "Trung đội một phụ trách ngắm bắn đã ở bên ngoài bệnh viện thiết lập nơi ẩn nấp, nhưng từ kết cấu kiến trúc đã xem, đối tượng tình nghi phạm tội cùng với vị trí hai con tin ở phòng số một điện tâm đồ, khoảng cách cửa sổ khá nhỏ lại thêm là cửa khép kín, đèn trong phòng cũng bị tắt đi, muốn áp dụng phương pháp ngắm bắn tương đối khó khăn."

Hắn đưa tay lướt nhẹ mô hình kiến trúc 3D của bệnh viện, sau đó nhíu mày, "Tội phạm tình nghi năng lực phản xạ cực mạnh, theo tình huống tại hiện con tin số hai tương đối tự do, chỉ bị bắt buộc đứng trước cửa sổ trò chuyện với người đàm phán thay cho đối tượng tình nghi ở bên trong, bất luận là ngắm bắn hay người từ bên ngoài đột nhập đều có khả năng ảnh hưởng tới an toàn của con tin số một."

"Thích đội trưởng, vậy chúng ta còn cưỡng ép đột nhập vào bên trong phòng hay không?"

"Trước mắt đối với tội phạm bị tình nghi cùng với người bị cưỡng ép đứng ở một vị trí không cụ thể nên không thể đánh cược. Đến hiện trường làm tiếp phán đoán."

"Rõ."

Mấy phút sau, xe bọc thép quân đội dừng ở bên ngoài bệnh viện nhân dân thành phố Q, mở cửa xe ra, chi đội đặc công trung đội hai ở bên trong xếp hàng xuống xe, cầm súng cảnh giác.

Thích Thần dẫn đầu đến hiện trường, chạm mặt đội trưởng trung đội một Hoàn Sách Quân.

"Tình huống cụ thể như thế nào? Tiến độ đàm phán?"

Hoàn Sách Quân nhíu mày lắc đầu, "Tên này vô cùng giảo hoạt mà tâm cơ lại thâm trầm, có thể nhìn ra được mưu đồ đã lâu. Tôi hoài nghi hắn ta đã cân nhắc mức hình phạt cực nặng trong khung phạm tội, lúc trước bị bắt sau đó còn giấu diếm thân phận giả danh là thành viên phổ thông, trong lúc kiểm tra sức khỏe đột ngột vùng lên có ý đồ trốn khỏi vòng vây."

"Hắn đưa ra yêu cầu gì?"

"Tạm thời không có. Vấn đề trước mắt chính là cảnh lực không đủ,chi đội cảnh sát hình sự của cục thành phố bởi vì trước đó bắt được vụ án tập đoàn lừa đảo này tất cả cảnh lực đều rút ra, bây giờ trong phạm vi gần nhất cũng chỉ điều động được hai trung đội. Mà tội phạm tình nghi ở bên trong bệnh viện còn cướp được súng của người cảnh sát trước đó phụ trách giam giữ hắn ta, rất nhiều bệnh nhân không có cách nào sơ tán, có thể nói mười phần khốn khó."

Thích Thần hỏi, "Chỗ nấp quan sát tình huống như thế nào?"

"Muốn áp dụng ngắm bắn cực kì khó." Hoàn Sách Quân cười khổ, "Tên này từ đầu tới giờ hắn đều không có ở phạm vi cửa sổ thấy được. Mà màn cửa lại là loại kéo mở, đèn trong phòng cũng cơ bản bị tắt hết, chúng ta chỉ có thể mơ hồ phân biệt được đứng ở cửa sổ có hình ảnh của hai con tin."

Thích Thần siết chặt lông mày, gương mặt vốn thâm trầm giờ nhìn càng có thêm mấy phần nguy hiểm.

Hai người chính đang trầm mặc bỗng người tổ đàm phán chạy nhanh tới

"Thích đội trưởng, Hoàn đội trưởng, nghi phạm bên kia đưa ra yêu cầu!"

Nghe xong lời này, con mắt Hoàn Sách Quân đều sáng lên, ở thời điểm này mà nghi phạm đưa ra yêu cầu, mặc kệ là muốn xe hay đòi tiền, đây hầu như đều là cho bọn hắn bố trí mai phục hoặc là cơ hội dẫn dụ bắt.

"Mau nói, hắn có yêu cầu gì!"

"Ách.... Nghi phạm kia, hắn yêu cầu thức ăn nước uống nhưng lại muốn con tin số hai ra nhận đồ ăn cùng nước. Còn nhấn mạnh nhất định con tin số hai phải trong vòng mười phút mang về bằng không hắn lập tức giết chết con tin số một sau đó tự sát."

"..." Hoán Sách Quân sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ khó coi, quay đầu chuyển hướng sang đồng dạng ánh mắt ngưng trọng Thích Thần, "Quả nhiên là một tên khó nhằn mà."

Thích Thần trầm mặc chốc lát, hỏi: "Bộ chỉ huy có ý gì?"

"Bộ chỉ huy nói rằng cứ đáp ứng yêu cầu nghi phạm để trấn an cảm xúc, nhân lúc đưa đồ ăn thì trộn thêm thuốc mê vào bên trong. Còn sắp xếp cứu viện từ hai vị đội trưởng là để căn cứ vào tình huống hiện trường, tiến hành bố trí thích hợp."

"Được, chờ chút nữa con tin số hai phối hợp hành động với phạm nhân, lúc đó mọi người cố gắng kéo dài thời gian để có thêm thời gian bày bố kế hoạch."

"Được."

"Chờ một chút." Thích Thần trầm ổn gọi người của tổ đàm phán lại, "Tình huống của con tin số hai hiện giờ như thế nào? Trạng thái cảm xúc, lúc quay lại con tin số hai cần phối hợp để ổn định cảm xúc phạm nhân, con tin này vô cùng quan trọng."

Nói đến chuyện này, người của tổ đàm phán biểu lộ có chút phức tạp, "Dựa theo tin tức nội bộ bệnh viện hai con tin đều là thực tập sinh, độ tuổi khoảng hai mươi, cả hai đều là nữ sinh. Trong đó một người trạng thái không ổn định có hiện tượng suy sụp, may mà con tin số hai tương đối bình tĩnh nhưng..."

Lúc đối phương nói tới "Hai mươi tuổi", ánh mắt Thích Thần hoảng hốt trong giây lát, không có
tiếp lời ngay lập tức.

Hoàn Sách Quân ngược lại nhíu mày hỏi, "Nhưng là cái gì?"

Người tổ đàm phán có chút chần chờ, "Mặc dù con tin số hai cảm xúc khá ổn định nhưng cô ấy dù sao cũng chỉ là nữ sinh hai mươi tuổi vừa tốt nghiệp, không có tiếp nhận qua bất kỳ hệ thống huấn luyện tâm lý nào. Chúng ta sở dĩ không lập tức đáp ứng điều kiện của nghi phạm là vì lo lắng trạng thái của con tin số hai này."

Hoàn Sách Quân suy nghĩ, "Cậu lo lắng cô ấy sau khi ra ngoài rồi sẽ không đồng ý trở lại trong phòng cùng nghi phạm?"

Người tổ đàm phán thở dài, "Không phải chúng ta lo lắng, đây là chuyện nhất định. Đổi lại bất kì người bình thường nào, ngay tại lúc này đều sẽ không muốn chọn quay trở lại trong phòng cùng nghi phạm."

"Vậy phải làm thế nào?" thần kinh bách chiến như Hoàn Sách Quân chân tay cũng luống cuống.

Thích Thần nhìn lên, "Cậu nghĩ để cảnh sát mặc thường phục là có thể đi vào?"

Tổ đàm phán cười khổ, "Chuyện này sao chúng tôi không nghĩ đến? Nhưng nghi phạm lại biểu thị, trong vòng mười phút chỉ cần con tin số hai không trở lại, hắn sẽ lập tức giết chết con tin số một rồi tự sát."

"...Mẹ kiếp." Hoàn Sách Quân hung tợn mắng một câu.

"..."

Thích Thần không nói chuyện, cùng không có phản ứng, đôi mắt nhàn nhạt nhìn chằm chằm người tổ đàm phán.

Người tổ đàm phán bị Thích Thần nhìn đến run rẩy, không khỏi gãi gãi đầu, "Thích đội trưởng. Cậu, cậu nhìn tôi chằm chằm làm cái gì?"

Thích Thần lặng lẽ, "Cậu qua đây không phải chỉ để báo cáo tình huống?"

"....A?" Hoàn Sách Quân sửng sốt một chút không hiểu nhìn qua người này lại quay đầu nhìn người kia.

Qua hai giây mới đột nhiên kịp phản ứng, biểu tình có chút cổ quái nhìn về phía người của tổ đàm phán đang có chút xấu hổ, "Khụ. Không phải chứ, tổ đàm phán mấy người muốn mượn Thích đội trưởng của chúng tôi để khuyên nhủ con tin số hai kia quay lại phòng? Tháng trước ở trường trung học có nữ sinh muốn tự sát, mấy người không phải ép buộc chúng tôi cho mượn Thích đội trưởng sao? Mà tình huống hiện tại không giống như lúc nữ học sinh đó nhất thời xúc động quậy phá, đây là liên quan đến tính mạng người khác..."

Người của tổ đàm phán cũng đành chịu, "Đây chính là chiến thuật tâm lý, tuyệt đối là chiêu kích thích hữu hiệu.... Chuyện này không phải do toàn bộ người của tổ đàm phán chúng ta cộng lại cũng không bằng khuôn mặt của Thích đội trưởng sao...."

Người này càng nói giọng càng nhỏ, ở dưới ánh mắt ngày càng lạnh nhạt của Thích Thần có chút cứng họng.

Hoàn Sách Quân ở bên cạnh nhẹ gật đầu, "Cũng đúng. Thích đội trưởng, cậu "hi sinh" một chút, giúp tổ đàm phán chuyện này đi, lần này con tin số hai tuyệt đối quan trọng đó."

Thích Thần rủ mắt xuống, thờ ơ đáp lại, "Tôi sẽ không giúp mấy người khuyên bất cứ ai. Mấy người tự nghĩ biện pháp giải quyết đi."

"..." Người tổ đàm phán mang theo ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Hoàn Sách Quân, Hoàn Sách Quân thở dài, "Thích đội trưởng nói đúng, đổi lại là tôi đi nữa cũng không thể làm được chuyện này."

Người kia không còn cách nào, xoay người chạy về cầu cứu cùng với tổ trưởng của bọn họ.

Chỉ trong chốc lát, tổ trưởng tổ đàm phán liền đi tới, "Thích đội trưởng, tôi không cần cậu nói gì, tôi chỉ cần cậu nói cho cô ấy biết một chuyện rằng cảnh sát đang nghĩ cách cứu viện người ở bên trong như vậy là đủ rồi. Mặc kệ có hữu dụng hay không, chúng ta ít nhất phải thử một chút, nếu không hai cô gái ở trong phòng kia chỉ mới hai mươi tuổi đầu đều sẽ chết đó."

"..."

Thích Thần ánh mắt lóe lên, cuối cùng là vẫn gật đầu.

Mấy phút sau, tổ đàm phán hoàn thành thương lượng với tên tội phạm kia, đồng ý yêu cầu của đối phương rằng thức ăn và nước uống sẽ được con tin số hai đi lấy về.

Thích Thần cùng Hoàn Sách Quân thì xác nhận lại lần cuối kế hoạch bố trí.

"Tốt, xác nhận phương án đều nhớ kỹ. Tất cả mọi người nghe theo chỉ huy, chỉ cần mắc một chút xíu sai lầm thôi đều có thể phải trả giá bằng cả mạng sống của con tin."

Hoàn Sách Quân đối với những đặc công vây xung quanh nhấn mạnh, "Chúng ta tổng cộng chia làm ba đội. Đội một phụ trách hướng bên trong phòng cưỡng ép đột nhập, theo con tin số hai trở lại chỗ tên tội phạm, tùy thời điểm mà xông vào để bảo vệ con tin số hai đồng thời hấp dẫn lực chú ý vào mục tiêu của tên tội phạm, đội hai vòng bên ngoài đột nhập, mục tiêu chủ yếu là xử lý chướng ngại vật, tận dụng mọi khả năng cướp đoạt vũ khí của phạm nhân, giảm sức chiến đấu, đội ba ẩn nấp chuẩn bị ngắm bắn, đều đã rõ chưa!"

"Đã rõ!"

"Thích đội trưởng, con tin số hai phía bên kia đã đi xuống, tổ đàm phán thông báo qua đó."

"Được."

Thích Thần lên tiếng, cùng Hoàn Sách Quân làm động tác chào, đi về hướng khu đàm phán.

Còn khoảng chừng mấy mét, ánh mắt của hắn rơi vào nữ bác sĩ thực tập đang bị người của tổ đàm phán vây ở giữa.

Đối phương không ngẩng đầu.

Nhưng nhìn vài giây, cả người Thích Thần đột ngột cứng lại.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện