Đường trở về cũng không thuận lợi như Thời Dược và những người khác tưởng tượng.
Trước khi rẽ lên cầu vượt, xe taxi của họ đã bị chặn lại và phải đứng yên vài phút.
Phòng An Duyệt ngồi phía sau nhận mấy cuộc điện thoại khẩn cấp từ bệnh viện, lo lắng hỏi bác tài xế một câu: "Bác ơi, khoảng lâu nữa mới tới vậy ạ?"
Tài xế taxi gãi đầu, nghi ngờ nói:
"Đáng lẽ ra giờ này không phải giờ cao điểm, làm gì có nhiều xe như vậy nhỉ? Mà ngay cả vào giờ cao điểm thì nó cũng không đến mức độ này.... Các cháu nhìn đầu kia cầu vượt cũng tắc nghẹt như chúng ta.... Kỳ lạ là mấy xe bên trên cũng không hề nhúc nhích, khả năng phía trước đã xảy ra tai nạn giao thông hàng loạt rồi... cho nên mới đứng yên như vậy."
Ba người còn lại trong xe nghe xong, mỗi người một biểu cảm nhìn nhau.
Phòng An Duyệt vẻ mặt sốt sắng hỏi: "Sẽ không..... Trùng hợp như vậy chứ?"
Tần Nguyệt lại mở miệng: "Cũng hợp lý... các cậu nghĩ xem bệnh viện của chúng ta không phải gần con đường lớn này nhất sao?"
Thời Dược không nói chuyện, chỉ lo lắng nhìn phía trước.
Tài xế taxi quay đầu hỏi: "Sao thế, các cháu có chuyện gì gấp sao?"
Tần Nguyệt nói tiếp: "Vâng ạ, chúng cháu là bác sĩ của bệnh viện phía trước, họ vừa thông báo có tai nạn xe liên hoàn, bây giờ khoa cấp cứu đang thiếu người mà bệnh nhân thì quá nhiều, chúng cháu phải trở về càng nhanh càng tốt."
"Ôi, thế thì rất nghiêm trọng liên quan đến mạng người đấy."
Phòng An Duyệt: "Vâng, cho nên làm sao chúng cháu có thể không vội chứ?.... Nếu mà gần hơn chắc là chúng cháu đã chạy bộ luôn rồi."
Phòng An Duyệt vừa dứt lời, liền gặp Tần Nguyệt và Thời Dược đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía cô. ánh mắt mang theo điểm kì quái. Phòng An Duyệt sững sờ, lập tức kịp phản ứng -----
"Chờ một chút..... Đừng nói với tớ, hai người đã sẵn sàng..... "
Cô còn chưa nói xong, Tần Nguyệt đưa tay lên trán cô gõ nhẹ một cái,
"Lại định nói lan man gì vậy ---- cậu nên cảm thấy may mắn vì trưa hôm nay ra ngoài đi giày bệt chứ không phải giày cao gót đấy, bằng không thì bây giờ cũng phải xách giày chạy chân trần."
Phòng An Duyệt kêu rên: "Không được thể, tớ tệ nhất trong việc chạy bộ đấy — chỗ này phải cách bệnh viện gần 2 cây số, đến nơi thì cũng đã kiệt sức."
"Không để cậu chạy đến bệnh viện đâu." Thời Dược cười, nhanh chóng rút tiền lẻ đưa cho bác tài xế,
"Đi tới đoạn đường xảy ra tai nạn đi. Chắc chắn họ sẽ điều rất nhiều xe cấp cứu đến, chúng ta lại đó giúp đỡ, hoặc theo xe cấp cứu về bệnh viện cũng được."
Tần Nguyệt hướng về phía Thời Dược giơ một ngón tay cái, cho cô một cái ánh mắt "Anh hùng cứu mỹ nhân". Sau đó cô nhìn về lên chỗ bác tài xế taxi,
"Bác ơi, chúng cháu có thể xuống xe chỗ này chứ?"
"Chỗ này bị chặn 10 phút rồi đâu có ai di chuyển đâu, cháu xuống lạng lách giữa mấy cái xe họ cũng không bảo gì." - Bác lái xe nói đùa.
Bọn cô nhìn ra bên ngoài, thật sự là có người trên xe không nhịn được mở cửa bước ra ngoài.
"Cảm ơn bác."
Ba người đồng thanh, rồi vội vàng xuống xe.
Khi Thời Dược đi ra phía bên kia, nghe thấy xe bên cạnh có tiếng thì thầm -----
"Này tôi luôn cảm giác vừa nghe thấy tiếng súng....."
"Chắc là cậu nhầm rồi, có thể là nhà ai đó đốt pháo....."
"Trong thành phố đã có lệnh cấm mà, sao có thể là tiếng pháo nổ?"
"............."
Thời Dược hơi nhíu lông mày lên.
"Dược Dược, còn nghĩ gì thế?" Tần Nguyệt đứng ở làn xe kế bên thúc giục, "Nhanh lên, đi thôi!"
"Được rồi." Thời Dược lên tiếng, khom người buộc lại dây giày, đi theo Phòng An Duyệt và Tần Nguyệt chạy về lối đi bộ.
"Coi như là chạy Marathon." Tần Nguyệt vỗ vỗ bả vai An Duyệt đang bực bội cúi đầu, khích lệ nói,
"Nghĩ tới lúc chúng ta trực đêm theo ca đi, còn khổ hơn thế này nhiều, đúng không?"
Phòng An Duyệt yếu ớt đáp lại: "Cậu thật là biết an ủi người khác ha bảo bối....."
"..... "
Ba người đi một hồi đã đến đầu kia cầu vượt, bên đường một loạt xe cứu thương đã dừng sẵn ở đó.
Tiếp đến họ thấy một người nằm trên cáng được đưa lên xe, chuẩn bị đóng cửa lại.
Tần Nguyệt vội vàng bước đến nói với nhân viên y tế trên xe mấy câu, để lại Thời Dược và An Duyệt đợi bên này. Chưa đến mấy chục giây, cô ấy đã bước nhanh trở về.
"Sao rồi?" Phòng An Duyệt vội hỏi.
"Hiện chưa rõ tình hình cụ thể thế nào, chắc vẫn đang giải quyết, người lúc nãy bị thương không nặng đã nói là có một kẻ dùng súng tản đạn khiến mấy chiếc xe liên tiếp tông vào nhau, nghe nói còn có thuốc nổ. Phía cảnh sát hình sự cho hơn 200 người đến, những ai bị thương đã được đội đặc công đưa về bệnh viện rồi."
Nói đến đây, Tần Nguyệt ánh mắt phức tạp nhìn Thời Dược một chút.
Thời Dược cũng không để ý cái nhìn của cô ấy, sắc mặt tái nhợt hướng về phía đám người xe hỗn loạn, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy.
"Có súng tản đạn thì thôi đi,..." Phòng An Duyệt nhếch nhếch miệng. "Thích đội trưởng có khi nào gặp nguy hiểm....."
"..... An Duyệt." Tần Nguyệt nhỏ giọng khiển trách, đưa tay túm lấy Phòng An Duyệt, ra hiệu cho cô im lặng.
Phòng An Duyệt đành phải lúng túng xoay chuyển câu chuyện,
"Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ, gọi bệnh viện để phụ trách cứu thương tại chỗ, hay là vẫn lên xe chạy về bệnh viện?"
"Lên xe."
Tần Nguyệt không chút do dự nói. "Hiện trường nguy hiểm thế này, chúng ta lại không có một chút đồ bảo hộ nào, mà nhân viên y tế lúc nãy nói nhân viên có thể điều động trong bệnh viện đã hết rồi, cho nên mấy cái xe đằng sau này không có bác sĩ nào — Ở bệnh viện còn bận hơn, ngộ nhỡ mấy người bị thương nặng mà không thể đến bệnh viện ngay thì sao, có mỗi mấy nhân viên điều dưỡng trên xe thì cũng khó mà xoay sở được, đối với họ bây giờ - thời gian chính là sinh mạng, chẩn đoán và điều trị sớm hơn một giây cũng có thể cứu bọn họ một mạng."
Phòng An Duyệt gật đầu: "Tớ đồng ý, nhưng mà....." Cô nhìn về phía Thời Dược.
Tần Nguyệt cũng xoắn xuýt, "Dược Dược..... Lúc nãy Thích đội trưởng rời đi chắc cũng
vị vụ án này. Chúng tớ biết cậu đang rất lo lắng, nhưng....."
"Nguyệt tỷ." Thời Dược gọi Tần Nguyệt, ngăn cản đối phương nói tiếp. Cô có chút khó khăn đưa ánh mắt từ trên cầu quay lại, nở một nụ cười,
"Cậu không cần nói, mình đều hiểu."
Tần Nguyệt gật đầu nhẹ, liếc nhìn Thời Dược có chút lo lắng.
Tuy nhiên cô chưa kịp nói thêm gì bỗng thấy hai người mặc quần áo đặc công đang khiêng một cái cáng chạy bên lề đường. Lúc bọn họ đi qua, cô mới nhìn rõ một người đàn ông trung niên nằm trên cáng, nửa cái áo sơ mi trắng của anh ta đã thấm đẫm máu đỏ.
Con ngươi Tần Nguyệt co rụt lại, không nói được nhiều lời, chỉ để lại một câu "Cái này giao cho tớ" rồi nhanh chân chạy tới, một bên hỏi thăm tình huống một bên dẫn đường đến chiếc xe cứu thương gần nhất.
Thời Dược đứng yên tại chỗ quan sát máu đỏ tươi kia, đến tận khi xe cứu thương đóng cửa sau lại, đèn cấp cứu lóe lên cùng tiếng cảnh báo đi thật xa, cô mới khó khăn hoàn hồn thu lại ánh mắt.
Cúi đầu xuống, cô thấy trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh.
Thời Dược cắn môi một cái, khuôn mặt đã vốn tái nhợt của cô hiện tại như thể không còn một giọt máu.
"Đừng lo lắng, Dược Dược, sẽ ổn thôi mà." Phòng An Duyệt bên cạnh đưa tay qua nắm lấy tay Thời Dược, nhìn cô trấn an,
"Thích đội trưởng mạnh mẽ như vậy, không có chuyện gì đâu."
"..... Ừm."
Thời Dược dùng sức gật đầu, khẽ hít một hơi.
Phòng An Duyệt do dự, "Nếu như cậu không muốn đi....."
"An Duyệt, tớ sẽ đi trước, để bệnh nhân tiếp theo cho tớ lo." Thời Dược lần nữa đánh gãy lời đối phương, mỉm cười gượng gạo.
Phòng An Duyệt không nói gì, chỉ có chút đau lòng nhìn cô.
Nhận được ánh mắt như thế, Thời Dược cuối cùng cũng không thể duy trì nụ cười. Cô đưa tay lên vỗ mặt thật nhanh, đè nén mọi cảm xúc tiêu cực lúc này lại rồi thở ra.
Thời Dược thả tay xuống, nghiêm túc nhìn Phòng An Duyệt,
"Để cho tớ lên xe tiếp theo đi..... Thật ra thì cậu và Nguyệt tỷ đều sai rồi — tớ chẳng muốn ở lại đây tí nào... Ít ra trở lại bệnh viện bận đến choáng váng sẽ không có lúc nào suy nghĩ nữa."
"..... Tốt."
Phòng An Duyệt khẽ thở dài.
Qua hai giây, cô nhịn không được mở miệng hỏi: "Dược Dược, cậu chuyển sang khoa cấp cứu bao lâu rồi?"
Thời Dược sửng sốt vài giây mở miệng: "Chưa tới hai tuần."
"Cái kia hẳn là....."
Phòng An Duyệt còn chưa dứt lời, Thời Dược như có suy đoán gì đó, cô nhíu nhíu mày,
"Hai tuần ở khoa cấp cứu chưa thể bình tĩnh được.... Cho nên tớ cũng không thành thạo kỹ năng xử lý bệnh nhân cấp cứu cho lắm..."
"Tớ không phải lo lắng cái này....." Phòng An Duyệt há miệng muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng nuốt vào, "Thôi được rồi, không có gì."
"....."
Một lúc sau đưa đến một bệnh nhân bị gãy xương hở. Cả xương ống chân và xương mác đều bị tổn thương xuyên qua cả da thịt. Khi cáng được nhấc xuống, những người đứng xem hỗn loạn cũng không dám nhìn.
Nhìn người nạn nhân chỗ nào cũng bê bết máu, con người Thời Dược hơi co lại.
Hơn một tuần ở khoa cấp cứu, ca bệnh nặng nhất cô gặp phải là mộ cụ già bị đâm cây đinh dài mấy cm vào gót chân. Còn bây giờ hiện trường tai nạn xe quá kinh hoàng, cô chưa gặp bao giờ cũng chưa từng xử lý qua.
Trong lòng nhẩm lại quy trình xử lí gãy xương khẩn cấp, Thời Dược chăm chú nhìn, trông thấy hai người đặc công đi qua dây căng bảo vệ hiện trường, cô mới vội vàng xông tới.
Phòng An Duyệt ở phòng bên cạnh cũng theo sau, lo lắng hỏi:
"Hay là để tớ đi?"
Thời Dược lắc đầu, "Còn không biết những trường hợp tiếp theo như thế nào, cậu có nhiều kinh nghiệm hơn tớ, cậu ở lại đây sẽ có ích hơn..."
Trong khi nói chuyện, hai người đi ra chỗ cáng cứu thương. Thời Dược và Phòng An Duyệt đưa tay ra ngăn họ lại để kiểm tra qua tình trạng nạn nhân, đồng thời hỏi tình hình từ hai chiến sĩ đặc công đỡ cáng cứu thương.
Sau khi hỏi xong Thời Dược mới phát hiện, trong đó có một người Thời Dược đã gặp lúc thăm Thích Thần ở phòng bệnh.
Đối phương hiển nhiên cũng chú ý tới cô.
"Thích đội trưởng..... anh ấy không sao chứ?" Thời Dược lo lắng hỏi.
Đối phương nhanh chóng lắc đầu, giúp Thời Dược đem nạn nhân trọng thương lên xe, hướng về phía cô chào một cái rồi quay người bước nhanh đi.
Cửa xe đóng lại, xe cứu thương bắt đầu lăn bánh.
Phòng An Duyệt đứng tại chỗ cau mày: "Xem ra mức độ bị thương và hôn mê không hề nhẹ... Mong là Dược Dược sẽ không gặp "tai họa" như vậy..."