Thời điểm đầu dây bên kia gác máy, Thích Thần đi xuống dưới lầu.
Bên này Hoàn Sách Quân cùng những thành viên của Trung đội 2 đang hi hi ha ha nói đùa, gặp hắn xuống lầu liền ngừng nói dồn dập đi tới.
Hoàn Sách Quân đi đến đầu tiên, đưa tay đấm nhẹ lên bả vai Thích Thần một chút,
"Chúng tôi đang thảo luận nói là không chừng với tốc độ tích lũy công huân nhanh như cậu, không bao lâu nữa sẽ được thăng cấp, lúc đó thừa dịp nghỉ phải mời khách ăn cơm "
"Đúng, ăn lẩu"
Một số người trong Đội Đặc công nhị trung cười phá lên.
Bên cạnh có người khác đẩy hắn ra một chút, "Ăn lẩu cái rắm, cậu chỉ biết ăn lẩu –– Thích đội mời khách sẽ không chỉ mời một nồi lẩu chứ!"
Mấy người này cười cười nói nói hướng ký túc xá mà đi, Hoàn Sách Quân thừa dịp những đội viên đi xa, đưa tay kéo Thích Thần một cái: "Làm sao vậy? Trước đó điều tra có vấn đề gì à? Tôi nhìn cậu tâm trạng không được vui lắm. "
"... Không có." Thích Thần cùng Hoàn Sách Quân lại đi về phía trước mấy bước, bước chân của hắn bỗng dưng dừng lại.
Hoàn Sách Quân quay đầu lại nhìn hắn:" Thế thì sao?"
"Sáng nay có lẽ tôi phải xin nghỉ phép, cậu đến lúc đó giúp tôi trông coi Trung đội 2 một chút."
"A?" Hoàn Sách Quân sửng sốt một chút, còn chưa kịp lấy lại tinh thần, đã nhìn thấy người trước mặt quay đầu về một hướng khác mà chạy, hắn lập tức khẩn trương, đuổi theo —— "Cậu đi đâu vậy hả?!"
Thích Thần một mạch chạy về hướng ký túc xá của chỉ huy trưởng
Còn chưa đến năm giờ sáng đã bị gọi từ trong chăn ấm, chỉ huy trưởng có chút cáu kỉnh —— buộc lại một nút thắt cuối cùng, hắn đi ra ký túc xá tức giận nhìn hai vị Trung đội trưởng đang đứng ở cửa——
"Tốt nhất là các người cho tôi một lí do chính đáng."
Thích Thần đứng thẳng lưng chào một cái, "Bởi vì trong nhà có việc gấp, xin phép nghỉ một ngày."
Chỉ huy trưởng nghe xong, "Trong nhà? Cậu không phải ngày lễ tết đều không trở về nhà sao?! Hôm nay vừa sáng sớm đã đến chỗ tôi làm phiền. Đúng là con thiêu thân!"
Hoàn Sách Quân bên cạnh lập tức xía vào nói một câu, "Đấy là lúc trước thôi, Phạm chỉ huy không biết, hiện tại Đội trưởng Thích là người sắp có gia đình rồi."
"Cậu ngậm miệng, cười đùa tí tửng cái gì!" Phạm chỉ huy nghiêm mặt. Trên hành lang an tĩnh vài giây, hắn hắng giọng một cái như không có việc gì xảy ra, liếc mắt nhìn về phía Thích Thần, "... Thật là có gia đình?
"Thích Thần:"..."
Phạm chỉ huy lại biết rõ tính cách của Trung đội trưởng này, cũng biết nếu như Hoàn Sách Quân nói đùa, Thích Thần nhất định sẽ ngay lập tức giải thích rõ ràng, sự im lặng lúc này có nghĩa là....
Phạm chỉ huy hừ một tiếng, " Khó trách tháng trước muốn giới thiệu cháu gái tôi cho cậu cậu còn chết sống không gặp, thì ra là chuyện như vậy... Cô ấy làm nghề gì?"- Thích Thần bất đắc dĩ nhìn chỉ huy Phạm một chút.
Phạm chỉ huy cũng ngẩng đầu liếc hắn, "Thế nào, cấp trên quan tâm đến đời sống cá nhân, cậu không muốn trả lời à."
Thích Thần đưa mắt nhìn: "Bác sĩ."
Bên cạnh Hoàn Sách Quân kịp thời bổ sung, "Tôi đã gặp cô ấy rồi, một cô gái rất tốt, đáng tiếc một cô gái nhỏ lại sánh đôi với kiểu người đàn ông kệch hung bạo trong cảnh đội."
"..." Phạm chỉ huy cũng bị Hoàn Sách Quân chọc cười, "Làm như cô ấy đi với cậu không bằng? Thích Thần có giống như vậy đâu? Lần trước cháu gái tôi tình cờ nhìn thấy các cậu đang tập luyện dã ngoại, thế là khi trở về, nó vòi tôi số điện thoại của Tiểu Thích gần một tháng trời đấy."
Thích Thần kịp thời mở miệng: "Đã có người trong lòng, không muốn trèo cao, mong Phạm chỉ huy cho phép nghỉ."
Phạm chi đội nhíu mày:"Phải đi gấp vậy à?"
"..." Thích Thần nặng nề gật đầu.
"Được rồi, đi đi — quay lại càng sớm càng tốt, một lần thôi đấy nhé!" Phạm chỉ huy nhanh chóng rống hắn một tiếng: "Lần sau xin phép sớm đi - còn năm giờ sáng đến quấy rầy thì tôi cho huấn luyện gấp đôi!"
"Cảm ơn Phạm chỉ huy!"
Thích Thần và Hoàn Sách Quân chào lần nữa, quay người chạy xuống lầu.
Bên ngoài bầu trời vẫn còn tối đen như màn che sân khấu.
"Mới nửa đêm không tiện đường đi cùng rồi, cậu phải đi luôn bây giờ sao?" Hoàn Sách Quân đuổi theo sau Thích Thần hỏi.
Thích Thần phớt lờ hắn, bước xuống cầu thang đi ra cổng lớn.
Lúc chuẩn bị ra khỏi cổng, Hoàn Sách Quân đưa tay kéo hắn một cái: "Bác sĩ kia xảy ra chuyện gì à?"
"..." Thích Thần quay đầu liếc hắn, nhìn thấy Hoàn Sách Quân một mặt lo lắng, liền bực bội cào cào tóc. "Nghe nói là bệnh nhân qua đời, lúc nãy gọi điện thoại cho tôi vẫn còn khóc, không đến nhìn một cái tôi không yên lòng."
"Nhưng mà hơn nửa đêm cậu đi thế nào? Khu này xung quanh hoang vu, không đón được xe đâu, hay là cậu chờ một chút, tôi về kí túc xá lấy điện thoại gọi taxi cho cậu?"
"Không cần." Thích Thần đưa tay cởi lấy áo ngoài, để lên khuỷu tay." Bốn mươi cây số đều đã chạy qua, chút ấy thì tính là gì?"
"Cậu đừng nói với tôi là cậu định chạy bộ?" Hoàn Sách Quân kinh ngạc đến miệng cũng mở to nhìn Thích Thần.
Nhưng mà nam nhân khoát tay, đi ra ngoài.
Nhìn Thích Thần đi vào màn đêm, bóng lưng dần dần bị bóng tối vùi sâu vào, Hoàn Sách Quân đứng ngoài cửa mới khép lại miệng vẫn há hốc, sau đó lắc đầu cảm thán: "Rơi vào lưới tình, thật là đáng sợ nha..."
Sau khi nhận điện thoại của Thích Thần, Thời Dược lao ra khỏi phòng ký túc mà không quay đầu lại. Trên đường xuống lầu còn suýt đụng phải một bác sĩ đang đi trực ca đêm.
Đợi cô chạy như bay về đến dưới sảnh, bởi vì chạy quá nhanh mà chống gối thở hồng hộc trước mặt Thích Thần, tâm trạng lo lắng đã biến mất tự lúc nào, lại quên mất mình định nói gì.
Cô ngẩng đầu lên nhìn người nam nhân đứng trước mặt mình, há miệng hô một tiếng "Anh",
Thích Thần rũ mắt, đưa tay đem sợi tóc vì chạy quá gấp mà lỏng lẻo rũ xuống gương mặt, gài về phía sau tai, "Gấp cái gì."
"Anh.... Sao lại tới đây?" Thời Dược cảm thấy vành tai được lòng bàn tay của nam nhân vuốt ve có chút giống như bàn ủi, dần dần nóng lên, cô luống cuống nhìn Thích Thần, "Đã trễ thế này, còn không có xe... làm sao anh tới được đây? Đừng nói là chạy bộ đến chứ?"
Khoé môi Thích Thần hơi cong lên, " Ừ, là chạy đến."
"Trời tối như vậy anh làm sao...." Thời Dược xoắn xuýt chóp mũi nhăn lại.
Thích Thần cười một tiếng, "Không phải muốn gặp anh à?"
"Em chính là... Đầu óc nóng lên." Thời Dược càng nói càng cảm thấy có lỗi, ánh mắt cũng không nhịn được liếc về phía bên cạnh, "Hôm nay cũng không phải ngày nghỉ, vì em mà xin phép sao?""
Thích Thần mở miệng, tay phải ôm áo khoác, hai tay dang ra, "Lại đây"
Thời Dược sững sờ:" Hả....?"
"Để anh ôm một chút."
Thời Dược chần chừ chưa đến một giây, rồi mang ý nghĩ "Cho ôm ngu gì mà không ôm", dứt khoát tiến lên một bước vòng tay qua eo nam nhân.
Khi cô áp vào lồng ngực mạnh mẽ, nghe được tiếng tim trầm thấp hữu lực, cảm thấy rất an tâm.
"Em khóc có lâu
không?"
"A...?" Thời Dược nghe thấy âm thanh, giật mình vội vàng giải thích, "Em có khóc đâu...., Cũng chỉ là một lát."
Thích Thần bất đắc dĩ cúi thấp đầu, điểm trán cô hỏi, "Em không thấy mình khóc thành một con thỏ mắt đỏ rồi à?"
Thời Dược chột dạ ngậm miệng lại.
Thích Thần đưa tay xoa đầu cô, "Hiện tại thế nào, còn muốn khóc không?"
"..." Thời Dược trầm mặc sau đó dùng lực lắc đầu.
Lớp vải áo sơ mi cọ vào da thịt, nhưng cô vẫn ôm thật chặt, không có ý định buông tay.
Thích Thần trấn an vuốt mái tóc dài của cô, "Nếu bây giờ không khóc thì về sau cũng không được trốn trong chăn khóc đến mắt đỏ bừng đâu đấy."
Thời Dược vừa bực mình vừa buồn cười, hôm qua nói chuyện quá nhiều nên mất tiếng nói, bên trong chứa ý cười: "Anh nghĩ em là đứa trẻ à... Ai nằm trong chăn khóc?"
Thích Thần không lên tiếng.
Qua vài giây, hắn mới nói: "Sau này chỉ được khóc trong lòng anh, không được khóc ở chỗ khác."
Thời Dược ôm eo nam nhân, ngẩng mặt lên, cằm gác lên lồng ngực của nam nhân, nhìn về phía hắn, vành mắt còn mang theo chút đỏ, "Tại sao phải nghe lời anh?"
Thích Thần nắm cằm, rũ mi xuống nhìn lẳng lặng nhìn cô gái.
"Bởi vì anh không muốn giống như hôm nay cách điện thoại nghe em khóc, chỉ có thể hận bản thân mình không thể một mực ở bên cạnh em.
Nụ cười của Thời Dược đông cứng lại.
Sau đó cô lại chậm rãi cúi đầu.
Qua một lúc lâu, cô cười khẽ trong ngực nam nhân.
"Được... Em biết rồi."
*
Chỗ trung tâm bệnh viện của Thời Dược có nhà ăn. Hai người đứng dưới lầu đợi trong chốc lát, đến thời điểm hơn sáu giờ, liền cùng nhau đi đến nhà ăn chuẩn bị bữa sáng.
Thời Dược trong bệnh viện được biết đến như một tiểu nữ thần, lúc này lại đi cùng một chàng trai tướng mạo so với những người khác ở đây chỉ có hơn chứ không kém cùng nhau ăn sáng, rất nhiều đồng nghiệp chào hỏi xong đều dùng ánh mắt tò mò mà nhìn hai người từ trên xuống dưới mấy lần.
Thời Dược lấy hai phần điểm tâm đưa đến trên bàn gần cửa sổ, ngồi xuống không nhịn được mà cảm thán —
"Thật sự là nhiều năm không có được loại đãi ngộ này."
"Đãi ngộ cái gì?"
Thích Thần tiếp nhận đồ ăn, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cô.
Thời Dược nghiêng đầu cười một cái, "Đương nhiên là cùng một soái ca đi ăn cơm, sau đó bị tất cả phái nữ ngang qua chú ý rồi."
Thích Thần nghe được một nửa liền đoán được ý của cô, dung túng lườm Thời Dược một cái rồi mặc cô trêu ghẹo.
Thời Dược cười cười: "Em nói sự thật nha, trước kia khi học cấp ba bị nhiều người thích anh theo dõi.. Thật sự cảm thấy mình là một cô gái đáng thương bị tai bay vạ gió."
Thích Thần cầm lấy sữa đậu nành bên cạnh uống một ngụm, sau đó mới nâng đôi mắt đào hoa, con ngươi tối như mực ánh mắt thanh bạch liếc cô: "Em không tính là tai bay vạ gió, bọn họ nhìn em cũng đâu phải vô tội."
Thời Dược: "Làm sao không vô tội, em hoàn toàn là bị anh liên lụy —"
"Thế tại sao bọn họ nhìn em?"
Thời Dược:" Ách, ghen tỵ em có thể cùng đi với anh, cùng ra, cùng vào, cùng nhau ăn cơm."
Thích Thần gật đầu, hạ mặt xuống đồng thời cũng rất tự nhiên nói một câu, "Anh đều là của em, em còn vô tội cái gì, không phải rất xứng đáng sao?"
"..."
Thời Dược tay cầm đũa lập tức cứng đờ.
Câu "Anh đều là của em" bắt đầu nhảy nhót không ngừng trong đầu cô.
Vài giây sau, khuôn mặt Thời Dược đỏ bừng cúi đầu xuống cấp tốc và cơm.
Thích Thần nghe đối diện đột nhiên không có động tĩnh, ngẩng đầu lên nhìn. Thấy cô gái bộ kia bộ dáng hận không thể đem mình mặt vùi vào bàn ăn, hắn nhịn không được khẽ rũ xuống khóe mắt, nhìn Thời Dược nở nụ cười.
Hắn vừa mới mở miệng chuẩn bị nói cái gì đó, ánh mắt chợt dừng lại.
Vài giây sau, Thích Thần hơi nhíu mày lại, giương mắt nhìn về phía bên cạnh ——
Một người nam nhân mặc quần áo bác sĩ trước cái nhìn của hắn đi đến.
"Bác sĩ Thời?"
"..."
Nghe thấy động tĩnh Thời Dược ngẩng đầu lên nhìn, đôi đũa trong tay lập tức ngừng giữa không trung.
Qua vài giây, cô không khỏi trộm nhìn về phía Thích Thần đối diện một chút, mới quay đầu nhỏ giọng cùng đối phương chào hỏi —
"Cố,...Bác Sĩ Cố đến thật sớm."
"..."
Thích Thần không nói chuyện, nhìn chăm chú về người đứng cạnh bàn phía đối diện.
Cố Mậu Sinh trên mặt quan tâm, "Bác sĩ Thời đã khá chút nào chưa?"
"Tôi không có việc gì, ha ha..." Thời Dược cười hai tiếng, chính mình cũng cảm thấy xấu hổ, sau đó đối diện ánh mắt uy áp đến từ Thích Thần không cách nào coi nhẹ, dũng cảm nhìn về phía Thích Thần, "Anh.... Em giới thiệu với anh, đây là bác sĩ khoa gây tê Cố Mậu Sinh."
"... Cố Mậu Sinh."
Cái tên không thể quen thuộc hơn bị Thích Thần đọc một lần, ánh mắt của hắn lạnh lùng nhìn về phía đối diện.
Cố Mậu Sinh cũng đúng vào lúc này nhìn Thích Thần một chút, sau đó lại quay đầu hỏi Thời Dược, "Vị tiên sinh này là anh trai của em à?"
Thời Dược do dự một giây.
Cảm nhận được sát khí đến từ phía đối diện, cô vừa muốn nói cho qua liền ngay lập tức khẳng định —
"Không, là bạn trai."