Edit by Shmily
#Do not reup#
------------------------------
Trước máy tính, ngón tay Cố Trì không ngừng ấn xuống con chuột, không hề bối rối thao túng nhân vật trong game.
Điện thoại đặt ở bên cạnh, thanh âm của một người phụ nữ truyền qua, anh nghe cũng cảm thấy phiền.
Mười mấy phút tiếp theo, bực bội cứ không ngừng chồng lên, tích lũy thành một khối lớn, thẳng đến khi anh thành công hạ được quân địch cũng không hề giảm đi chút nào.
Chờ bên kia nói xong, anh cầm điện thoại, thở ra một hơi bực tức bị kìm nén trong ngực, tận lực làm cho ngữ khí của mình nghe bình tĩnh: "Tôi ở chỗ này rất tốt, bà cũng đừng quan tâm tới tôi, quan tâm chú ý tới ông chồng hiện nay của mình đi."
Nói xong liền cúp điện thoại luôn, cũng không muốn chơi game nữa, máy tính cũng không thèm tắt, cả người nằm thẳng lên trên giường.
Cảm mạo phát sốt, yết hầu còn đau, tâm tình lại còn rất phiền.
Anh đem chăn trùm lên người, không muốn để ý tới ai nữa, chỉ muốn ngủ đến quên trời quên đất mà thôi.
Nhưng mà, vừa mới mơ màng sắp ngủ, điện thoại lại vang lên, ong ong ong rung ở trên mặt bàn.
Anh lười quản, mí mắt không thèm động, chờ cho nó tự tắt.
Đại khái là qua khoảng mười mấy hai mươi giây, điện thoại liền ngừng.
Căn phòng trở về với vẻ an tĩnh lúc đầu, anh tiếp tục muốn ngủ, điện thoại lại vang lên lần hai.
Cố Trì: "..."
Anh chửi nhỏ một câu thô tục, một hai phải nhìn xem là tên nào không có mắt gọi điện cho anh lúc này, chờ sau này gặp sẽ đấm cho một cái!
Tay dài duỗi ta, cầm lấy điện thoại trên bàn, tầm mắt quét đến cái tên hiển thị trên màn hình.
Sau khi thấy rõ hai chữ kia, anh sửng sốt, ngón tay chuẩn bị tắt máy lập tức buông ra.
Chỉ hai chữ đơn giản thôi cũng làm đầu anh hết nhức, yết hầu cũng không còn đau như trước nữa.
Cố Trì xoay người ngồi dậy, ho nhẹ vài tiếng để thanh giọng, tới khi thanh âm không còn khàn khàn nữa mới ấn nghe: "Alo?"
Bên kia điện thoại, tiếng nói mềm mại của cô gái nhỏ truyền tới: "Bây giờ cậu đang ở nhà sao? Tớ muốn tới thăm cậu, không biết có tiện không?"
"Tiện." Anh không cần nghĩ đã đáp.
"Vậy được." Cô gái nhỏ nhẹ nhàng cười một tiếng, "Cậu nói vị trí cụ thể của nhà cậu cho tớ với, tớ đã tới phố Hạnh Lâm rồi, chắc là rất nhanh sẽ tới."
Cố Trì bật dậy như một viên đạn, cầm áo khoác gió màu đen bên cạnh lên mặc vào người: "Cậu đang ở đâu? Tôi đi đón cậu."
Cúp điện thoại, anh liền cầm chìa khóa với điện thoại định ra ngoài.
Tới cửa, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, lại phanh lại, đem tất cả quần áo mới thay ra với mấy thứ chưa kịp giặt nhét tất vào máy giặt.
Lại đứng trước gương, vuốt vuốt đầu tóc hơi loạn một chút.
Một đường chạy nhanh tới tiệm trái cây, lúc gần tới, Cố Trì đột nhiên dừng bước.
Trước cửa tiệm, thiếu nữ tươi cười nhu hòa, mặc một cái váy màu vàng cam dệt sam, nửa ngồi xổm xuống, đang vuốt đầu con mèo đen.
Động tác nhẹ nhàng, cẩn thật.
Con mèo kia cả người đều là màu đen, y như cái nắm than nhỏ.
Được sờ cho thoải mái, nắm than nhỏ phát ra tiếng ư ử, toàn thân nằm lật ngửa ra đất, bình thản phơi cái bụng nhỏ ra cho cô sờ.
Sắc trời xanh lam, ánh nắng ấm áp đầu thu rơi xuống trên lá cây hoa hòe gần đó.
Cô gái nhỏ hơi cong mắt, đuôi ngựa sau người nhẹ nhàng rũ xuống thành một độ cung nhu mỳ.
Không gian bốn phía không an tĩnh, tiệm mạt chược cách đó không xa đang vang lên từng đợt thanh âm ồn ào, gần chỗ cô gái nhỏ đứng cũng có vài người mua hàng đang cò kè mặc cả vài đồng lẻ với người bán.
Nhưng Cố Trì lại cảm thấy tâm mình thật tĩnh.
Rất nhiều lúc, dường như chỉ cần nhìn thấy cô thì hết thảy mọi thứ xung quanh đều trở nên không còn quan trọng nữa, trong mắt chỉ có cô, cũng chỉ có thể nghe được thanh âm của cô.
Thời Tích phát hiện có người đi tới gần, cô ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, nhìn anh nở một nụ cười mềm mại ngoan ngoãn.
Sau đó liền ôm theo cặp sách trong ngực đứng lên.
Nắm than nhỏ luyến tiếc không muốn để cô đi, dùng cái đầu nhỏ cọ đi cọ lại bên chân cô.
Thời Tích lại cong lưng vẫy vẫy tay với nó để chào tạm biệt: "Lần sau có dịp sẽ lại tới thăm em."
Nghĩ một lát, lại bổ sung thêm một câu: "Lần sau tới, chị nhất định sẽ mua cá khô với cá hộp cho em nhé."
Ngữ khí nói chuyện rất nghiêm túc, giống như lời mình nói ra, con mèo nhỏ kia sẽ có thể nghe hiểu được vậy.
Cố Trì nhịn không được cong cong môi, duỗi tay về phía cô: "Đưa cặp đây tôi cầm cho."
"Không cần." Thời Tích lắc đầu, "Cặp tớ nặng lắm, cậu bị bệnh, thân thể suy yếu, không được mang vật nặng."
Cố Trì có chút buồn cười, vươn tay kéo cặp sách của cô về phía mình, khóe môi nhướng lên: "Cho dù bị bệnh thì vẫn dư sức xách cái cặp nhỏ này của cậu."
Nhà anh cách tiệm không xa, đi bốn năm phút là tới.
Chìa khóa vừa cắm vào ổ, động tác Cố Trì dừng lại, quay đầu nói với cô: "Nhà tôi chỉ có một mình tôi ở."
Thời Tích đã nghe Hàm Duyệt nói qua, hiện tại nghe xong cũng không quá kinh ngạc, chỉ mềm mại ừ một tiếng.
Cũng không có hỏi nhiều.
Cố Trì mở cửa, khom người, từ trong tủ giày lấy ra một đôi dép lê, màu xám, vẫn còn bọc nilon.
"Còn mới." Anh mở bao nilon bên ngoài ra, đưa cho Thời Tích.
Thời Tích nhận lấy, tay vịn tường hơi cúi người cởi giày thể thao trên chân mình ra.
Cố Trì cũng đang thay giày, ánh mắt buông xuống, lúc vô tình xẹt