Edit by Shmily
#Do not reup#
-------------------------------
Ăn mì xong thì cũng đã 1 giờ chiều.
Hai người đi về phía trạm xe. Tay cô bị anh nắm chặt, cặp sách ở trong tay anh.
Trời cao mây trắng, ánh nắng của ngày thu mỏng manh nhu hòa, bất chợt sẽ có một cơn gió thổi ngang qua, lá cây bạch qua ven đường được nhuộm một màu vàng nắng nhạt.
Lúc đi ngang qua một cửa hàng văn phòng phẩm, Cố Trì đột nhiên dừng chân, Thời Tích cũng theo đó mà dừng lại.
"Sao thế?" Cô hỏi.
"Em đứng đây chờ anh một chút, anh đi vào mua chút đồ." Anh nói.
Thời Tích cho là anh muốn mua bút hay vở gì đó, liền gật đầu: "Được, anh đi đi."
Cô đứng ở trước cửa văn phòng phẩm, nhàm chán nhìn tờ quảng cáo dán ở trên cột điện.
Cũng chưa chờ được bao lâu thì anh đã đi ra, trong tay cầm một con thỏ bông làm bằng lông nhung.
... Thỏ bông? Thời Tích kinh ngạc trợn to mắt.
Cố Trì đi tới trước mặt cô, cười cười giao con thỏ cho cô: "Tặng em."
"?" Thời Tích ngốc ra.
Là cô mất trí nhớ sao? Hôm nay cũng không phải sinh nhật cô, sao lại đột nhiên tặng quà cho cô, lại còn là một con thỏ con?
"Sao lại tặng em cái này?"
Cố Trì rũ mắt, ánh mắt dừng ở trên mặt cô, cười cười: "Vừa rồi nhìn thấy nó ở trong tủ kính, liền cảm thấy rất giống em, cho nên muốn tặng cho em."
Thời Tích nhìn con thỏ bông trong tay.
Màu hồng nhạt, lỗ tai dài rũ xuống, lông xù xù, sờ lên vô cùng mềm mại thoải mái. Cô rất thích, nhưng mà...
"Cái này giống em chỗ nào?" Cô nắm lấy một cái tai của nó, lật qua lật lại nhìn, cũng không thấy nó với mình có chỗ nào giống nhau.
Cố Trì cong môi, thanh âm trầm thấp lại câu người: "Sao lại không giống, Tích Tích của anh đáng yêu y như con thỏ con này vậy."
"..."
Mặt Thời Tích nóng lên.
Tích Tích của anh!
Của anh!!
Tuy lúc đầu cô đối với việc anh gọi thẳng nhũ danh của mình có chút chống cự nhẹ.
Nhưng mà.
Đột nhiên thêm hai chữ "của anh" ở sau, hai chữ đơn giản như vậy thôi mà lại có cảm giác đặc biệt không giống nhau!
Thời Tích cảm thấy bản thân thật không có tiền đồ, bị gọi bằng hai chữ thường thấy nhất lại có thể nóng tới đỏ mặt.
Bình tĩnh, bình tĩnh! Cô tự nhẩm ở trong lòng.
Nhưng không thể bình tĩnh được.
Anh còn nói cô đáng yêu, đáng yêu giống con thỏ này, trong lòng đột nhiên vui như pháo hoa nở rộ, đủ mọi màu sắc, bùm bùm.
Thời Tích ôm thỏ con, điều chỉnh biểu tình một chút, làm mình có vẻ rụt rè hơn: "Cảm ơn."
"Không sao." Anh cười, nắm lấy tay cô đi về phía trước.
Giữa trưa, xe bus cũng không có nhiều người lắm, bọn họ liền ngồi ở hàng ghế thứ hai từ dưới lên.
Xe bus chạy rất ổn định, Thời Tích ngồi bên cửa sổ, bị ánh nắng ấm áo bên ngoài bao phủ, tự nhiên cũng bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
Cô nhịn không được ngáp một cái, thật nhỏ.
Giây tiếp theo, một bàn tay kịp thời duỗi tới d dây, đem thân mình cô ôm lấy, đầu bị ấn vào trên vai anh.
Thanh âm từ tính dễ nghe của anh vang lên, hơi thở ấm áp cũng dừng ở trên tai cô: "Dựa vào anh ngủ một lát đi, tới nơi anh sẽ gọi."
Thời Tích ngoan ngoãn nghe lời, đỏ mặt nhắm hai mắt lại, sau đó phát hiện bản thân căn bản ngủ không được!
Buồn ngủ ban nãy trong nháy mắt biến mất không còn một mảnh.
Bị lời nói của anh truyền qua tai, thật ngứa!
Giống như có một sợi lông chim xẹt qua, độ ấm vành tai không từng tăng lên.
Trong lòng cũng có loại cảm giác thực kỳ dị, phảng phất như bị một con sâu nhỏ đang gặm nhấm, tê tê.
Quá tra tấn người.
Muốn viết một hiệp ước tình yêu gồm ba chương!
Chương 1 chính là: Sau này!! Không được! Ở gần tai cô! Nói chuyện!!!
Cố Trì rũ mắt xuống, nhịn không được cười, lỗ tai nhỏ trắng nõn của cô gái giờ phút này lại hồng thành màu cà chua.
Thật là... đáng yêu muốn chết.
Xe rất nhanh đã đi qua mười trạm, cuối cùng cũng tới trạm mà bọn họ muốn xuống.
Trong tay Thời Tích cầm ly nước chanh chưa uống hết, đi chưa được bao lâu thì cô phát hiện giây giày mình lỏng rồi, sắp tuột ra đến nơi.
Vì thế liền đem nước giao cho thiếu niên bên cạnh, ngồi xổm xuống, đem dây giày cởi ra buộc lại lần nữa thật chặt.
Lúc đứng lên, duỗi tay muốn lấy nước của mình về thì cô phát hiện anh đang uống nó.
Lại... lại còn ngậm lấy cái ống hút cô vừa mới cắn kia.
Cô có một cái tật xấu, lúc uống nước có ống hút thì sẽ theo thói quen mà cắn nó.
Nghĩ tới đây, Thời Tích xấu hổ đến không được: "Anh... sao anh lại tùy tiện uống nước của em!"
Ánh mắt cô gái nhỏ chứa đầy khiển trách, Cố Trì thật ra cũng mặt không đỏ tim không đập: "Anh cho là em không muốn uống nữa nên mới đưa cho anh uống."
Thời Tích: "!?"
Cô sẽ không bao giờ đưa đồ mình từng uống thừa cho người khác đâu.
"Em cũng không nói là không uống, đưa anh là muốn anh cầm hộ em thôi."
Cố Trì nén cười, cưỡng từ đoạt lí nói: "Mới nãy em cũng không có nói rõ với anh, sao anh biết được em có ý gì."
Thời Tích: "..."
Cô tức giận, nhưng mà lại không nói lại anh, cũng không có mặt dày như anh, liền... liền càng thêm tức giận!
Sợ cứ tiếp tục thì thật sự sẽ chọc cô gái nhỏ nóng giận, Cố Trì lại đi tới tiệm trà sữa bên cạnh, mua cho cô một cốc mới: "Đền em này, đỡ cho em lúc về còn tức giận."
Thanh âm anh khàn khàn từ tính, lúc dỗ cô thì phá lệ ôn nhu, rất xứng với cái gương mặt đẹp trai kia, cũng khó làm cho người ta tiếp tục tức giận.
Huống chi, cũng không phải chuyện gì lớn.
Thời Tích cầm cái cốc trà sữa mới kia lên uống.
"Cái đó..." Cô kéo kéo góc áo anh, ngượng ngùng nói: "Cái ly kia của em, anh đừng uống."
Đôi mắt Cố Trì đen nhánh, nhợt nhạt cười một cái, giả bộ nghiêm mặt, xụ mặt giáo dục cô: "Vậy không được, nước vẫn còn hơn nửa ly, anh không uống chẳng phải rất lãng phí sao?"
Thời Tích mím môi, nhỏ giọng nói: "Vậy anh đi tìm ông chủ xin cái ống hút mới đi."
Cô rõ ràng thấy được, trên cái ống hút màu lam nhạt thật sự có dấu răng cô cắn qua.
Nghĩ lại anh lại ngậm lấy cái ống hút này, cả người cô đều không ổn.
"Không cần." Anh cự tuyệt.
"Tại sao? Đổi một ống hút khác cũng không mất tiền." Cô khó hiểu chớp mắt.
Cố Trì nâng mi, trong cặp mắt đào hoa kia chứa đầy ý cười, hơi nghiêng người nói bên tai cô: "Ống hút Tích Tích dùng qua, uống lên sẽ càng ngọt."
Đến lúc này, Thời Tích mới hậu tri hậu giác ý thức được.
Bản thân mình... lại bị anh thả thính rồi QAQ
Bọn họ đi tới một tiệm MacDonald gần nhà Thời Tích, tìm một chỗ ngồi tương đối thoáng.
Cô mở cặp sách ra, lấy đề thi Tiếng Anh lần trước cùng với một cái bút đỏ ra.
Bài thi này giáo viên Tiếng Anh đã giảng qua một lần, nhưng cô ấy chỉ giảng lại những câu mà học sinh trong lớp sai nhiều nhất, hoặc là những bài tương đối khó mà thôi, còn những câu cơ bản thì trực tiếp bỏ qua.
Cô biết với Cố Trì thì có rất nhiều câu cô giáo không giảng mà anh cũng không hiểu.
"Anh lấy bài thi của anh ra đi, em giảng lại câu sai cho anh."
Cố Trì nhìn bài thi của cô, phía trên cùng có một dấu bút đỏ viết 142, nghĩ tới điểm số của mình còn chưa bằng một nửa của cô gái nhỏ, lần đầu tiên trong đời bởi vì thành tích quá kém mà xuất hiện cảm xúc nan kham.
Thật sự không muốn để cô nhìn thấy bài thi điểm thấp kia của mình.
Anh bất động một lúc, Thời Tích nghi hoặc: "Anh không mang bài tới đây sao?"
Cố Trì thuận thế gật đầu: "Anh quên mang. Nhưng mà sai câu nào anh cũng có chút ấn tượng, em giảng cho anh, ánh sẽ ghi lại vào vở."
Thời Tích cũng không nghi ngờ, nghĩ nghĩ, liền đẩy bài thi của mình về phía anh: "Bài thi này của em cho anh, anh viết luôn vào đây là được, đến lúc đó mở ra ôn tập sẽ tiện hơn."
Cố Trì nhìn bài thi sạch sẽ của cô.
Mỗi một bài đều có dấu vết nhẹ nhàng của bút nước xanh, có thể nghĩ được lúc làm đề bộ dáng cô rất nghiêm túc.
"Được." Anh nhẹ nhàng cong môi.
Bài nghe tạm thời bỏ qua, Thời Tích cũng không mang theo bản ghi âm tới, cho nên cô liền chuyển sang nói về bài tập điền từ.
Ngữ tốc của cô chậm rãi, giảng rất tinh tế: "Từ 'break' ở đây là động từ, ý là