Edit by Shmily
#Do not reup#
-----------------------------
Sau khi đánh bóng xong, đám nam sinh tốp năm tốp ba từng người quay trở lại lớp.
Phòng học lúc này vô cùng an tĩnh, có bạn đang làm bài tập, có người thì nằm bò ra ngủ trưa, ngẫu nhiên có một hai tiếng hỏi bài vang lên, nhưng mọi người đều rất có ý tứ đè thấp âm lượng lại.
Sau khi vận động xong thì chắc chắn sẽ rất khát nước, nước ở chỗ sân bóng về cơ bản là không đủ để cho bọn họ uống, cả đám chạy về phòng học xong liền lao ngay tới chỗ máy lọc nước.
Cố Trì đi vào, còn chưa có ngồi xuống thì đã nghe thấy một trận oán giận nho nhỏ truyền tới từ phía sau lớp học.
"Sao lại không có nước thế này? Không phải là hỏng rồi đó chứ?" Nam sinh kia vẫn chưa từ bỏ ý định, cố gắng ấn thật mạnh cái chốt mở, nhưng mà đến một giọt nước cũng không có.
Một nam sinh khác vừa chơi bóng xong cũng khát tới không chịu nổi: "Cái thứ đồ vô dụng, bây giờ mà đi quầy bán quà vặt thì cũng không còn mở cửa nữa! Chẳng lẽ lại phải vác mặt sang lớp khác uống nhờ sao, này cũng quá là mất mặt đi."
Cố Trì nhíu mày.
Anh không nhớ là lúc sáng mình có mua nước mà không uống, nhưng lúc duỗi tay vào ngăn bàn sờ thì lại ngoài ý muốn cầm lấy được một chai nước.
Thời gian có vẻ đã qua lâu cho nên nước uống được lấy ra từ tủ lạnh cũng không còn lạnh như trước nữa, nhưng cảm giác man mát ở thân chai lúc nắm ở trong tay khô nóng vẫn vô cùng thoải mái.
Anh ngẩn ra trong chốc lát, nhớ tới lúc nãy chơi bóng có nhìn thấy một thân ảnh nho nhỏ chạy ngang qua sân bóng, trong tay cô cũng cầm cái chai màu lam y hệt.
Cố Trì nghiêng đầu, nhìn về phía cô gái nhỏ làm chuyện tốt mà giấu mặt kia.
Cô còn đang ngủ trưa, cái đầu nhỏ gối lên cánh tay trắng nõn, lông mi xù xù nhìn giống như bàn chải nhỏ, lẳng lặng rũ xuống tạo thành một tầng bóng tối nhàn nhạt.
Chóp mũi cô nhỏ xinh đến kì lạ, nhìn vừa ngoan ngoãn lại đáng yêu.
Kỳ thật từ rất lâu về trước, anh đã gặp qua bạn cùng bàn này của mình rồi.
Hôm đó là một buổi chiều hoàng hôn của ngày thu mát mẻ, lá của cây bạch quả phủ kín thềm đá. Lúc đó anh vừa mới học xong tiết Thể dục, khi đi ngang qua phòng học nhạc thì nghe thấy một tiếng đàn du dương truyền tới.
Cửa không đóng hoàn toàn, chỉ mở một khoảng nhỏ, đứng xa xa có thể nhìn thấy được bóng dáng mặc áo đồng phục trắng tinh tế yểu điệu của một cô gái.
Nam sinh đi đằng trước anh dừng chân.
"Ai da, ai đàn mà hay vậy, cũng không biết trông thế nào?"
"Trông xinh phết đấy, là kiểu nữ sinh có dáng vẻ thanh thuần ý, ai nhìn cũng cảm thấy thích, mấu chốt là thành tích của cậu ấy rất tốt, lần thi tháng này cậu ấy lại đạt hạng nhất, nghe nói là còn sẽ đại diện trường mình đi tham gia thi đấu giải gì của thành phố cơ mà, cho nên bây giờ mới tới đây luyện đàn."
"Ôi trời, trâu bò thế."
"Cho nên những kẻ phàm nhân như chúng ta cũng đừng mơ mộng nữa."
Đám nam sinh tự giễu vài câu, hi hi ha ha đi xa, chỉ còn Cố Trì vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Anh lẻ loi đứng ở cửa, xem cô gái mà mình còn không biết tên là gì đàn hết lần này tới lần khác, chờ tới lúc màn đêm buông xuống, âm nhạc mới dừng lại, anh mới xoay người rời đi.
Chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ không liên quan tới mình, anh cũng không để nó ở trong lòng.
Giống như là một hòn đá nhỏ bị ném vào giữa mặt hồ tĩnh lặng, xác thật đã nổi lên một chút gợn sóng ngay lúc đó, nhưng chung quy lại cuối cùng nó cũng trở về như ban đầu.
Một ngày bình thường tiếp tục trôi qua.
Ngay lúc mà anh như sắp quên mất người đó thì lại mơ thấy buổi chiều hoàng hôn nửa tháng trước.
Giấc mơ đó rất đơn giản, cũng rất thuần khiết, không giống như giấc mơ đen tối bậy bạ gì của đám con trai tuổi này.
Chỉ có một cái bóng, một thiếu nữ mặc áo trắng đồng phục.
Hai người chưa từng gặp mặt, anh không biết cô trông như thế nào, nhưng lại liên tục mơ thấy cô.
Mỗi một lần tỉnh lại từ trong mộng, Cố Trì đều cảm thấy vô cùng hoang đường, nhưng tận đáy lòng lại ẩn ẩn trào ra một chút khát vọng không thể nói rõ.
Bốn phía vô cùng yên tĩnh, các bạn trong lớp đều cúi đầu làm việc riêng của mình, người con gái trong mơ kia lại đang ngồi ngay bên cạnh anh, hô hấp đều đều.
Tấm rèm của mở ra, ánh nắng bên ngoài tràn vào trong phòng, chiếu lên da thịt cô khiến nó trở nên trắng nõn đến gần như trong suốt.
Giống như bị quỷ mê hoặc tâm trí, anh nhịn không được duỗi tay ra, nhẹ đến không thể nhẹ hơn, thật cẩn thận đụng lên gương mặt của cô gái.
Phảng phất như đang ở trong giấc mơ, vừa dễ nắm lại không mấy chân thật.
Lòng bàn tay dừng lại trên cái má mềm mại, chỉ vài giây ngắn ngủi mà thôi liền khắc chế muốn thu tay về. Nhưng trùng hợp thay, ngay khoảnh khắc này, tiếng chuông báo liền đột nhiên vang lên.
Cô gái ngủ mơ mơ màng màng, biểu tình ngơ ngác lại có chút ngây ngô, lẩm bẩm một câu: "Làm gì thế?"
Mới vừa tỉnh ngủ cho nên thanh âm vô cùng mềm mại, còn mang theo giọng mũi, giống như đang làm nũng, người nào nghe cũng đều cảm thấy tâm run rẩy theo.
Lúc này cũng đã kết thúc giờ nghỉ trưa, còn mười phút nữa là tới tiết học đầu tiên của buổi chiều.
Các bạn học bắt đầu đứng lên đi lại, có người đi vệ sinh, có người thì ra hành lang hít thở không khí, trong lớp học dần dần có nhiều tiếng động hơn.
Cố Trì đã thu tay lại, chột dạ một lát, âm thanh tận lực duy trì sự bình ổn: "Trên mặt cậu dính mực, tôi định lau giúp thôi."
Lời nói dối miễn cưỡng như thế này, nếu như bây giờ cô mà có gương thì chắc chắn nó sẽ bị chọc thủng.
Chỉ là Thời Tích không có thói quen mang theo gương bên người.
Hơn nữa cô vừa mới tỉnh lại, đầu óc còn đang trong trạng thái choáng váng, phản ứng cũng chậm hơn so với ngày thường, cho nên cứ dễ dàng tin người như vậy.
Cô lấy trong hộc bàn ra một túi khăn ướt, sau khi xét mở liền xoa xoa vài cái lên nơi anh vừa mới đụng vào, cũng không biết lau có sạch hay không, cuối cùng còn phải hỏi lại anh.
"Hết chưa?" Ánh mắt cô gái thanh triệt, không lẫn chút tạp chất nào, thanh âm cũng mềm mềm nhu nhu.
"Hết rồi." Anh nói.
Ngủ trưa ngày hè thì chính là càng ngủ càng buồn ngủ, Thời Tích lười biếng nằm lên mặt bàn không