Hạ Thịnh nhìn chằm chằm về phía giao lộ, Tam Vô nhìn vẻ mặt lo lắng của anh ta khiến cô bất giác quay đầu lại nhìn.
Nơi lúc nãy vẫn còn trống không có một người đàn ông đang đứng, mặc áo trắng và quần đen, đôi giày quân đội đó khiến dáng người anh ta trông thon dài hơn.
Tam Vô đã thèm giày quân đội từ lâu lắm rồi, loại giày này có độ bền nhất, độ hiếm là tuyệt đối.
Lúc nãy cách xa nên cô không thấy rõ mặt, khi đến gần cô mới cảm thấy người đàn ông này không giống như đang sống trong thời mạt thế.
Trên người không chút dấu vết hỗn loạn trong cuộc sống, ánh mắt Tam Vô dừng trên người anh ta mấy lần rồi rút lại, chỉ vài lần liếc mắt, bóng dáng của anh ta đã hiện lên trong đầu cô, dáng người đẹp đến mê mẩn.
Nhưng trông anh ta không giống người bình thường, Tam Vô không muốn gây chuyện nên dứt khoát cúi đầu im lặng.
Nhưng một lát sau ánh mắt cô lại dính lên người anh ta.
Đôi mắt đó.....
"Quý Lăng Bạch, anh nuôi người phụ nữ này à?" Hạ Thịnh cười một cách kỳ lạ, "Nếu không thì tại sao tôi vừa đến thì anh lại xuất hiện?"
"Làm người không nên nói những lời bậy bạ." Tam Vô nhìn Hạ Thịnh, nhanh chóng phủi sạch quan hệ với người trước mặt, "Tôi chưa từng ăn của nhà anh ta một hạt gạo nào, hai người nói chuyện đi, tôi bận rồi."
Hạ Thịnh chỉ có một người thì cô còn có thể tranh luận, nhìn thấy Quý Lăng Bạch và Hạ Thịnh là biết, dường như có mối thù cũ, cô rất vui vẻ tránh sang một bên nhìn họ đánh nhau.
Tam Vô xoay người vào nhà rồi bịch, đóng cửa lại.
Hạ Thịnh ăn một miệng đầy tro*, anh ta không ngờ người phụ nữ này lại thành thật như vậy trước mặt người khác.
*không thể đáp lại trực tiếp, cảm thấy tức giận trong lòng
Quý Lăng Bạch nhìn thần thái sáng lóa của cô, tâm trạng giống như không hề bị ảnh hưởng, vô cùng vui vẻ.
Trong lòng Quý Lăng Bạch khẽ hừ một cái.
Hạ Thịnh giận đến run tay.
Lại thế!
Lần nào cũng vậy, anh ta nghiêm túc coi người này là đối thủ, nhưng Quý Lăng Bạch vẫn luôn coi thường anh ta.
Thấy mắt của Quý Lăng Bạch vẫn dính trên cửa nhà Tam Vô, Hạ Thịnh nổi giận, "Nhìn gì mà nhìn! Anh nhìn cô ta làm gì? Không thấy tôi đang nói chuyện với anh sao?"
Quý Lăng Bạch lúc này mới dời tầm mắt lên người Hạ Thịnh.
"Có chuyện gì sao?"
Hạ Thịnh hít thở không thông, "Gần đây tôi đã đột phá đến cấp cao rồi, còn nữa, sao anh lại xuất hiện ở đây?"
Quý Lăng Bạch xoay người rời đi.
Nói lời vô nghĩ không đáng để anh đây nghe nhé.
"Quý Lăng Bạch!" Hạ Thịnh giậm mạnh xuống đất, mặt đất dưới chân Quý Lăng Bạch dần nứt ra.
Tam Vô nhìn ra ngoài qua mắt mèo, nhìn thấy những vết nứt trên mặt đất đang muốn lan sang sân nhà cô, sắc mặt liền đen lại.
Rau của cô!
Nhưng ngay sau đó, cô cảm thấy mắt mình hoa lên, mấy tia chớp được đánh xuống liên tục, Quý Lăng Bạch đã tới trước mặt Hạ Thịnh, lưỡi dao trong tay anh đặt trước yết hầu của Hạ Thịnh.
Hạ Thịnh giật mình, anh ta không ngờ tốc độ của Quý Lăng Bạch đã nhanh hơn trước.
Anh ta khó khăn lăn qua một bên mới né được.
Mặt đất không nứt tiếp nữa, Tam Vô thở phào nhẹ nhõm.
"Nể mặt anh trai cậu, tôi sẽ không giết cậu." Quý Lăng Bạch bình tĩnh thu dao lại, ánh mắt rơi trên tay anh ta, "Khoai tây của cậu ăn ngon lắm."
Hạ Thịnh mạnh miệng, "Chúng ta kéo giãn khoảng cách đấu lại đi, tôi nhất định sẽ thắng anh."
Quý Lăng Bạch không trả lời, lại phớt lờ anh ta lần nữa.
Anh xoay người nhìn vào mắt mèo trên cửa nhà Tam Vô.
Giống như qua cái lỗ nhỏ ấy có thể nhìn thẳng vào người đang khom lưng lặng lẽ nhìn ra cửa vậy.
Tam Vô sợ hãi lùi về sau một bước.
Tại sao ánh mắt của Quý Lăng Bạch cứ là lạ nhỉ?
Cô không biết quan hệ của hai người bên ngoài thế nào, cô càng cảnh giác hơn khi thấy Quý Lăng Bạch sống ở căn nhà bên cạnh cô.
Xem ra cô phải chọn thêm nhiều người đến nhà mới được.
Không chỉ Quý Lăng Bạch, mà người đàn ông có mũi thính kia cũng phải cẩn thận.
"Chủ nhân, có muốn em ra ngoài không?" Quỳ Quỳ nhìn thấy người khác đánh nhau thì cũng rục rịch.
"Em không đánh lại người ta." Tam Vô thở ra một hơi, "Nhà chúng ta có phải hơi ít người không?"
Cô vừa dứt lời, tất cả mọi người đều đồng loạt quay đầu nhìn cô chằm chằm.
Như thế này còn ít?
Không nên có quá nhiều người ăn bớt cơm, ok không?
"Nơi này cũng quá nhỏ."
Tam Vô bất mãn nói.
"Nhìn xem, nếu toàn bộ thôn đều là của chúng ta thì sao họ có thể đánh nhau trước cửa nhà chúng ta được?" Phạm vi lãnh thổ vẫn còn quá nhỏ.
Tang Lĩnh gật đầu lia lịa, "Muốn lớn hơn sao?"
Hắn đứng lên, "Ta còn đàn em, cũng, gọi tới à?"
Tiểu Tang vỗ vỗ cái váy mà Giang Thiên tặng cho cô bé, "Em, đi, đánh địa bàn!"
Tam Vô cản Tang Lĩnh đang định mang theo cả nhà đến lại, bây giờ cô không nuôi nổi.
Quay đầu liền nghe thấy Tiểu Tang nói một câu như vậy, "Em nói gì?"
Tiểu Tang lắc đầu, "Thôn, cho chị."
Bây giờ khả năng nói chuyện của cô bé đã cao hơn lúc trước, Tiểu Tang chỉ vào mũi mình, "Em! Đánh!"
Tam Vô mất một lúc lâu mới hiểu ý của Tiểu Tang, "Em muốn trở thành lãnh thi của thôn này sao?"
Vì vị trí xa xôi của thôn này mà trong mạt thế không có nhiều người ở, trải qua nhiều năm như vậy đã hao mòn không ít, một số căn nhà cũ đã bị sập, chỉ còn khoảng hơn 50 gia đình có thể sống.
Diện tích không lớn nhưng số lượng tang thi lại rất nhiều.
"Chuyện này liệu có ổn không?" Tam Vô nhìn Tiểu Tang.
"Được!" Tang Lĩnh ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng: "Ở đây không có người mạnh, thiên phú của bé, không tệ."
"Đánh thêm mấy lần đi, không được thì tìm ta." Tang Lĩnh vỗ vai Tiểu Tang, bộ dáng trông như đại ca lo mọi việc.
Tiểu Tang kích động đến mức giậm chân.
Thấy Tam Vô có vẻ bất đắc dĩ, Tang Lĩnh nói: "Đánh nhau, tốt với bé."
"Tăng năng lực."
Khi ấy hắn lên làm lãnh thi đã đánh trong bao lâu nhỉ, hình như là hai tháng thì phải?
Dù sao từ lúc bắt đầu hắn luôn bị thương, về sau mới có thể xách đàn em không nghe lời đi khắp núi, hắn mới nhận ra mình mạnh hơn rất nhiều, nói chuyện cũng trôi chảy hơn.
Dù sao cũng là chuyện tốt.
"Bé!" Tang Lĩnh ngửi đầu Tiểu Tang một cái, "Muốn lên cấp nhanh, đánh nhau, là được."
Hắn đã nói đến vậy, Tam Vô sau khi suy nghĩ một lúc cũng gật đầu nói: "Tiểu Tang, để Đại Hắc đi cùng em nhé, không đánh lại thì chạy về, có biết không?"
Có hai cách để trở thành lãnh thi, nếu không thể hiện được sức mạnh hủy diệt tuyệt đối thì phải khuất phục được tất cả những con tang thi tương đối mạnh xung quanh, nếu đụng phải một vài con tang thi có chút thông minh, hợp tác phòng thủ với nhau thì phải cứng rắn mới được.
Tang thi và thú biến dị trên cơ bản đều hoạt động trong lãnh thổ cố định.
Tiểu Tang không kịp chờ đến giờ cơm, ngồi lên người Đại Hắc lập tức mở cửa chạy ra ngoài, cô bé chỉ thiếu một bước là thành vương thi rồi, gần đây là thời điểm đang rục rịch.
Hạ Thịnh sống ở một căn nhà cách đó không xa nhìn thấy tang thi nhỏ cưỡi báo đen xông ra ngoài, không khỏi nhíu mày lại: "Người phụ nữ kia sao lại có thể nuôi nhiều thứ kỳ lạ như vậy?"
Mọi người đều biết, nếu nuôi tang thi thì người bình thường sẽ chỉ nuôi duy nhất một con, không thì sẽ cạn máu mất.
Còn giống như bọn họ, nếu lãnh thi nghe lời thì có thể nuôi chúng, nhưng càng nhiều con thì bản lĩnh càng thấp.
Máu tươi thiếu hụt không có lợi cho việc đột phá.
Phàm là người có thiên phú trong dị năng sẽ không nuôi tang thi.
Nhưng anh ta đã biết trong nhà người phụ nữ này có lãnh thi, vậy con tang thi nhỏ kia ở đâu ra?
Cô ta lấy đâu ra nhiều máu như vậy?
Còn Quý Lăng Bạch nữa, nhìn thế nào cũng giống như có quan hệ với người phụ nữ kia, nhưng người phụ nữ đó lại đối xử với anh ta như người xa lạ vậy.
"Kỳ lạ thật."
Hạ Thịnh không có điểm gì đặc biệt, anh ta cảm thấy cảm thấy bản thân mình siêu giỏi và kiên trì hơn người khác, nói khó nghe thì chính là một người xương sườn*.
*mô tả những người hoang tưởng hoặc cứng đầu, cứng nhắc và thiếu linh hoạt
Năm đó, lần đầu tiên anh ta phát hiện ra mình sở hữu dị năng hiếm, anh ta được người trong thành lũy thổi lên tận trời, cảm thấy bản thân chính là một thiên tài phi thường, đương nhiên, bây giờ anh ta vẫn thấy như vậy.
Nhưng lúc đó Hạ Thịnh là một thiếu niên 16 tuổi chưa trưởng thành, trong một lần ra ngoài hoạt động anh ta đã nhìn thấy Quý Lăng Bạch được rất nhiều người trong thành lũy 1 vây quanh tung hô.
Cùng tuổi với anh ta.
Cô bé bị thu hút bởi khuôn mặt của anh vốn đang cùng bế anh khiến anh ta thấy rất khó chịu, quyết định vạch trần cái người gối thêu hoa* đó.
*ví với những người chỉ có hình dáng bên ngoài không có học thức tài năng
Nghĩ sao làm vậy, nhưng sau đó anh ta bị Quý Lăng Bạch đâm ngược lại.
Đến giờ anh ta vẫn còn nhớ Quý Lăng Bạch đã đá văng anh ta như thế nào, sau đó còn không thèm nhớ tên anh ta nữa.
Lịch sử đen đúng nghĩa!
Cũng chính lần đó, khi tất cả mọi người nhắc tới thiếu niên thiên tài, cũng chỉ có Quý Lăng Bạch mà không có anh ta.
Hạ Thịnh vẫn luôn giằng co với Quý Lăng Bạch như vậy.
"Hay là đi xem thử một chút." Hạ Thịnh vẫn cảm thấy rất nhạy bén trong chuyện này, Quý Lăng Bạch và người phụ nữ chắc chắn không phải quan hệ xa lạ.
anh ta suy nghĩ một lúc rồi cầm theo một củ khoai tây đến gõ cửa nhà Tam Vô.
"Này, anh đây đã đồng ý cho em gái một củ khoai tây rồi mà."
Tam Vô vốn không muốn để ý đến anh ta, nhưng từ mắt mèo nhìn thấy trên tay anh ta quả thật đang cầm một củ khoai tây, liền để Tang Lĩnh đi mở cửa.
Cửa vừa mở ra, Hạ Thịnh đã muốn đi vào bên trong nhưng lại bị Tang Lĩnh đẩy ra.
Trên người Tam Vô vẫn còn thơm mùi thịt, cô đang nướng thịt ba chỉ.
"Anh đã biết tôi không có quan hệ với Quý Lăng Bạch rồi." Tam Vô nhìn thứ trong tay anh, "Có chắc là cho tôi không?"
"Ừ, em gái xinh đẹp muốn ăn ngon một chút mà." Bên cạnh Hạ Thịnh có rất nhiều phụ nữ nên anh ta rất giỏi nói chuyện, "Nhưng em có thể giúp anh làm một chuyện không, không chỉ cho em khoai tây, chỗ của anh còn một củ gừng nữa đấy."
"Cắt một ít gừng, ăn cùng với thịt thái lát là ngon nhất đó."
Mặc dù biết anh ta có mục đích nhưng nhìn thấy khoai tây và gừng, mắt Tam Vô sáng lên.
"Anh muốn tôi làm gì?"
"Đơn giản thôi, nhìn thấy cái người mặt liệt sống bên cạnh em không? Đó là bạn anh."
Anh ta vừa dứt lời, trong lòng Tam Vô đã xì một tiếng.
Bạn bè gì, đang lừa ai vậy?
"Cậu ấy không giỏi nấu cơm, chẳng phải em đang nấu cơm sao? Em tiện tay đem qua cho cậu ấy một ít được chứ?"
Thật ra thì đưa cơm chỉ là giả, cái Hạ Thịnh muốn thấy là thái độ của Quý Lăng Bạch với cô.
"Được thôi." Tam Vô cười nói: "Đưa đồ cho tôi trước."
Sau khi cầm được đồ, cô sẽ để cho Tang Lĩnh bưng chén thịt ra ngoài.
Thấy cô sảng khoái không chút để ý đến gõ cửa nhà bên cạnh, Hạ Thịnh có chút kinh ngạc, người phụ nữ