Tang thi mặc váy đỏ có dáng người thon thả, đôi chân vừa dài vừa thẳng.
Váy đỏ dài đến đầu gối, để lộ bắp chân vô cùng nhỏ nhắn trắng nhợt.
Tang Lĩnh nhìn cái hố trên tường, cái hố kia tròn hơn những tang thi khác một chút.
"Bây giờ làm gì?"
Tiểu Tang bình tĩnh nhìn Tang Lĩnh nói: "Đánh nữa không?"
Tang Lĩnh dẫn mọi người trốn ở trong bóng tối, thành lũy 2 được bảo vệ rất nghiêm ngặt, trên tường thành có rất nhiều người đứng canh.
"Chờ xem sao.
"
Tang Lĩnh nhìn khu rừng gai phía sau lưng, hắn thấy một đống thứ kỳ lạ.
"Ồ, có cách rồi.
"
Hạ Thịnh - người đáng lẽ phải đang dưỡng thương trên giường mà vì quá tức giận nên hơn nửa đêm chống gậy ra ngoài hóng gió.
Anh ta đứng trên ban công nhỏ lầu hai đối diện với tang thi váy đỏ.
"Sao con tang thi này lại nổi điên nhỉ?"
Hạ Thịnh gọi những người bên cạnh, "Anh gọi vài người tới bắt con tang thi này đi.
"
Nếu có thể làm thịt, họ đã làm thịt nó từ lâu rồi.
Nhưng tốc độ của con tang thi này rất nhanh, lại rất giỏi né tránh.
Dù là người có tốc độ nhanh nhất trong thành lũy như Lão Hoa cũng không bằng cô ấy.
"Không biết con tang thi đó có chấp niệm gì nữa, cứ đến tối là lại đụng cửa của chúng ta.
"
"Nhưng sao hôm nay chỉ có mình nó tới?"
Đó không chỉ là một con tang thi, mà là một con lãnh thi.
Lần trước chính cô đã dẫn hơn ba trăm con tang thi phá cửa vào thành lũy quậy đến long trời lỡ đất, đến cuối cùng họ vẫn không thể bắt cô lại.
"Thiếu gia, nhìn kìa! Nhìn vai của nó đi.
"
Người nhanh mắt trong bóng tối cũng nhìn thấy vai của tang thi váy đỏ bị cắn một miếng lớn.
"Bị thương rồi! Đánh nhau với tang thi khác sao? Hay là vị trí lãnh thi bị người ta cướp?"
Sắc mặt Hạ Thịnh bỗng thay đổi, "Tôi cảm thấy năng lượng đe dọa trên người nó không nhiều lắm.
"
"Mở cửa ra để nó vào đi, nếu đã dám đến một mình tìm chết, chúng ta nhất định phải giải quyết cái rắc rối này luôn.
"
Hạ Thịnh quyết định dứt khoát.
Tang thi váy đỏ không thèm để ý đến vết thương của mình, cửa bị đập lõm vào thành cái hố, cô không hề biết mệt muốn mở cửa đi vào.
Hạ Thịnh đang định xả cơn tức tích tụ nguyên ngày hôm nay, nhìn chằm chằm con tang thi mặc váy đỏ đã làm phiền họ bấy lâu nay, giơ chiếc nạng trong tay lên thật cao quát lớn: "Mở, mở cửa!.
.
Ọe!"
Ngay lúc anh ta đang mở miệng hăng hái dẫn mọi người đi tiêu diệt tang thi,
Thì một vật không rõ là gì bay thẳng vào miệng anh ta.
Mùi hôi thối xộc thẳng lên đầu, Hạ Thịnh nôn mửa dữ dội.
Tang Lĩnh trốn trong bóng tối giơ cao cánh tay, "Ăn! Shit! Đi! Nhé!"
Dám động đến tiểu bá vương phiếu cơm của hắn trong rừng gai, tên con người đó không muốn sống nữa à!
Trong rừng gai có phân của thú biến dị đã khiến hắn nghĩ ra một cách vô cùng tuyệt vời!
Những người có dị năng trong thành lũy đều ngơ ngác?
Có lẽ!.
.
Bạn đã nhìn thấy mưa phân bắn ra từ đằng xa chưa?
Tròn, dẹp, khô mỏng, lớn và nhỏ đủ cả.
Dù sao hôm nay những người có dị năng trong thành lũy cũng đã nhìn thấy.
"Gì thế!"
"Mang đèn pha tới đây!"
Người có dị năng đứng ở phía trước bị trét tới ba lần khiến hắn mất kiểm soát hét lên.
Một đám đàn ông dựa vào tường nôn liên tục, cứ như tiếng ốm nghén thay nhau vang lên.
Phân của thú biến dị thực sự rất thối.
Quan trọng là vị đại ca đó vừa nói xong, lại thêm một đợt shit khác đập vào miệng hắn.
Mắt hắn cũng đỏ lên rồi.
Những người bên cạnh liều mạng che đầu, "Suỵt! Lão đại, đừng nói nữa, không shit lại bay vào đầu bây giờ!"
Vô số đèn pha cuối cùng cũng chiếu tới, soi sáng khu rừng gai tối tăm bên ngoài.
Tang thi váy đỏ cũng xoay người nhìn quân đoàn tang thi, sửng sốt một lúc rồi che trán chạy tới gia nhập cùng bọn họ.
"Lùi ra xa đi! Đừng để bị bắt!"
"Không giết à?" Tiểu Tang vừa hỏi vừa ném shit vào thành lũy, "Xông vào?"
Tang Lĩnh thông minh hơn cô bé, "Chủ nhân trong đó, không thể giết! Xông vào, không đánh lại.
"
Lão Hoa vừa mới ngồi xuống uống một hớp trà nóng thì bên ngoài đã có người vội vàng chạy vào.
"Tang thi! Tang thi!" Người tới vừa thở vừa nói.
Lão Hoa nhíu mày, "Lại là do con tang thi kia dẫn tới à?"
"Không, không phải, là phân!"
Lão Hoa: "!.
?"
Tam Vô không hề hay biết tang thi nhà mình đã đến quậy thành lũy 2.
Lúc này cô đang được Quý Lăng Bạch sắp xếp ở trong một căn phòng trống trong nhà.
"Tiểu Bạch?"
Quý Lăng Bạch nhìn cô rồi gật đầu, "Là tôi.
"
Xung quanh rất im lặng, Tam Vô không biết nên nói gì, cảnh tưởng bỗng chốc trở nên xấu hổ.
"Cô nghỉ ngơi trước đi, quanh đây không có tang thi đâu.
" Quý Lăng Bạch nhìn ra ngoài cửa sổ, "Tôi đi tìm chút gì đó để ăn.
"
Tam Vô gật mạnh đầu.
"Ừm, Quý Lăng Bạch, hay là anh đưa tôi về đi? Không phải anh vẫn đang đánh thành lũy 18 à?"
Quý Lăng Bạch không đáp lại cô, chỉ nói: "Không vội về, cô ngồi trước đi.
"
Nói xong anh xoay người rời đi.
Tam Vô ngoan ngoãn ngồi tại chỗ trong ba phút.
Củ cải vùi trong ngực cô bất động, giả dạng mình là củ cải bình thường.
Ba phút sau, Tam Vô vốn đang ngoan ngoãn ngồi một góc lập tức đứng dậy đi tới bên cửa sổ.
"Chủ nhân, chị làm gì thế?" Tiểu La không hiểu, "Muốn đi đâu à?"
Mặt Tam Vô rất tệ, "Tìm đường chạy.
"
Củ cải hơi sửng sốt, "Chẳng phải chúng ta đang đợi Bạch ca sao?"
"Không thể đợi được, trước kia anh ta là mèo của chị thì không sao, nhưng người ta lại là người của thành lũy 1.
"
"Năng lực của chị anh ta đã biết cả rồi, Tiểu La, em nghĩ xem tại sao anh ta lại đến cứu chị? Còn đắc tội với thành lũy 2 nữa?"
"Dĩ nhiên là vì năng lực đặc biệt của chị, chẳng lẽ lại vì bị hấp dẫn bởi tính cách của chị sao?"
Tam Vô nhét củ cải vào trong túi, "Chị tự biết chuyện đó, vừa rồi anh ta còn né tránh ánh mắt muốn đưa chị về nữa, điều này chứng tỏ anh ta chưa từng nghĩ tới chuyện đó, chị sẽ không theo anh ta về thành lũy 1, nên con đường tiếp theo chúng ta phải tự đi rồi.
"
"Fuck, không phá được cửa, chúng ta ra bằng cửa sổ.
"
Kết quả là cửa sổ có chút cao, Tam Vô bước được ra ngoài nhưng bị kẹt lại một ít vải quần.
"Yên tâm đi Tiểu La, chị vừa nhìn trúng một mảnh đất trong thôn rất tốt, chúng ta qua đó xem tình hình ra sao đã, lần này Quý Lăng Bạch đã giúp chị, chị sẽ tìm cách trả ơn anh ta sau khi chúng ta ổn định lại.
"
Tam Vô đi một mình trên con đường tối tăm,