Mấy tên thám tử sửng sốt trước những lời này.
Bọn họ đổi đồ, sợ bị phát hiện nên vội vàng rời đi.
Lần trước cũng vì không xử lý tận gốc kẻ nằm vùng nên mới bị thành lũy 1 đánh tới cửa.
Bọn họ tìm một nơi có nhiều nhà tán hộ, nhìn người trước mặt, chỉ như vô tình hỏi thăm: "Này, anh trai hỏi cậu một chuyện, tôi là tán hộ mới dẫn em trai tới nơi này, nghe nói thành lũy 2 không khắc nghiệt với tán hộ lắm, giá đổi vật tư rất công bằng, nhưng sao bên cạnh lại có thêm một thành lũy khác vậy?"
Có lẽ bị ảnh hưởng bởi bầu không khí của thành lũy 2 nên tán hộ xung quanh đây đều hiền hơn những tán hộ nơi khác.
Không giống như thành lũy 18 trước đây, khi nói chuyện đều cảm thấy có ý đồ khác.
"Thành lũy gì cơ?" Người được hỏi phải mất một lúc lâu mới phản ứng lại, chợt hiểu ra nói: "À, anh nói cái thôn có tường chắn cao đấy à? Đó mà là thành lũy cái gì, chỉ là bao lại toàn thôn thôi.
"
Thám tử gật đầu, cố ý hỏi: "Không phải thành lũy sao? Dùng cây có gai bao quanh, bên ngoài có nhiều tang thi canh giữ, bảo vệ nghiêm ngặt giống như thành lũy vậy, tôi thấy những nơi khác cũng có đất của tán hộ, nhưng không có cái nào giống mô hình như vậy.
"
"Bản lĩnh của người ta đủ lớn, sức chiến đấu của thuộc hạ cũng rất cao.
" Người nọ rửa tay ở bên ngoài, nói xong vài câu liền đóng cửa nhà mình lại.
Chuyện quan trọng nhất còn chưa kịp hỏi, nhưng bọn họ lại không dám hỏi những người khác, đã có một vài tán hộ bên cạnh bắt đầu quan sát những gương mặt xa lạ này.
"Tôi sẽ ở đây tiếp tục theo dõi.
" Tên thám tử lớn tuổi nhất nói: "Hai người các cậu về báo cáo với lão đại Vương Hải đi.
"
"Anh cẩn thận một chút.
"
"Tôi biết rồi.
" Hắn gật đầu, "Tôi không vào thành lũy thì sẽ an toàn mà.
"
"Dù sao người khác cũng không biết chúng ta đã từng là người của thành lũy 18, cũng may lúc đó chúng ta không liên lạc gì nhiều với người của những thành lũy khác.
"
!
Tang thi học ngoan hơn Tam Vô nghĩ, vậy nên chương trình học của lớp huấn luyện rất nhanh đã kết thúc.
Thật ra thì chỉ dạy kỹ năng giả chết, dù những binh thi có ngốc đến đâu thì bắt chước cả một ngày cũng phải nhớ được.
Các phụ huynh! ! À không, chủ nhân của chúng đều đã chờ ở bên ngoài nãy giờ rồi.
Lúc Quý Lăng Bạch chạy đến để bàn bạc kỹ càng thì thứ anh thấy là người ở thành lũy 2 đang vây quanh cửa nhà Tam Vô.
"Quý đội!" Mọi người cũng nhìn thấy anh, "Sao anh lại tới đây? Tìm Hạ chủ sao?"
"Không phải, tôi tìm Tam Vô.
"
Một chàng trai ngây ngô gãi đầu nói: "Vậy anh phải đợi đấy, hiện tại không vào được đâu.
"
Quý Lăng Bạch im lặng nhìn cậu ta, "Các người tự chờ đi, tôi và các người không giống nhau.
"
Bỏ qua những tên thiếu sáng suốt này, Quý Lăng Bạch đi tới cửa, đàn em ngoài cửa đều nhìn chằm chằm anh.
Quý Lăng Bạch trấn tĩnh, "Tam Vô kêu tôi tới.
"
Tang thi nhìn nhau, một con chạy vào gọi Tang Lĩnh ra, Tang Lĩnh rất nhanh đã vui vẻ chạy ra mở cửa cho Quý Lăng Bạch.
Tam Vô nói.
Đây là thần tài tương lai đó nha, những đồ tốt sáng nay đưa tới đều là anh ta cho cả đấy.
"Ôi, Quý Lăng Bạch!" Tam Vô bước ra từ chỗ vách ngăn, phía sau là một hàng tang thi ỉu xìu đi theo.
"Anh đợi tôi một lát, tôi đưa chúng đi đã rồi nói chuyện chính với anh sau.
"
Tam Vô dắt tang thi ra ngoài, các chủ nhân chờ từ nãy giờ đều lao tới.
"Sao rồi, sao rồi?"
"Bên trong thế nào?"
Bọn họ kéo tang thi nhà mình qua một bên hỏi nhỏ, thôn này đã làm gì mà thần bí đến vậy, bọn họ tò mò muốn chết.
Kết quả là, vừa mới kéo chúng qua đã phát hiện!.
Ủa? Sao chúng lại run rẩy thế này?
"Tam Vô, tang thi của cô đã đánh chúng sao?" Lão Hoa nhìn hai con tang thi của mình, tò mò hỏi, "Nhìn mấy tên nhóc tội nghiệp này đi, ánh mắt đều thẳng tuột cả rồi.
"
"Không hề đánh, mọi người kiểm tra xem có vết thương hay không thì biết.
" Tam Vô cười híp mắt, vỗ ngực mình, "Ánh mắt của tang thi vốn đã thẳng, tôi vô cùng yêu thương và dịu dàng nuôi nấng chúng, sao có thể tàn nhẫn như vậy được!"
Lão Hoa nửa tin nửa ngờ, quay đầu hỏi hai con tang thi: "Bọn mày đều không bị những tang thi khác bên trong đánh chứ?"
Bọn chúng đều thành thật lắc đầu, mỗi con ôm một bên vai của Lão Hoa, dán chặt như nàng dâu bị oan ức vậy.
Lão Hoa: "!.
.
!!??" Trời ạ!
Hai con tang thi này còn biết làm nũng sao?
Không chỉ hai con này, những tang thi khác cũng thể hiện sự nhiệt tình chưa từng có đối với chủ nhân của chúng.
Mọi người đều có cảm giác thủ sủng nhược kinh.
Tam Vô thở phào nhẹ nhõm gật đầu, "Chủ nhân và tang thi phải nên như vậy, mọi người yên tâm, dịch vụ sau mua bán của chúng tôi rất tốt, đảm bảo chúng sẽ nhớ rõ cách giả chết trong vòng một tháng, nếu sau một tháng quên mất hoặc cảm thấy tang thi không nghe lời nữa, có thể đưa tới đây học tiếp, học sinh cũ sẽ được giảm giá còn 99%, ưu đãi cực lớn.
"
Còn qua học nữa?
Các học sinh tang thi ôm chặt lấy tay chủ nhân của mình.
Không!
Vĩnh biệt địa ngục trần gian!
Chúng sẽ không bao giờ đến nữa!
Nhưng tiếc là chúng không thể nói chuyện, cũng không dám quay đầu nhổ nước miếng với Tam Vô, dù sao Tang Lĩnh cũng đang ở cạnh chăm chú quan sát.
Lão Hoa và mọi người cứ thế ngơ ngác đưa tang thi về, trong lòng vẫn còn bàng hoàng với sự thay đổi của chúng.
"Cô bé! Cô bé Tam Vô đó thực sự lợi hại như vậy?" Lão Hoa lẩm bẩm.
Thật ra mọi người đều xem nhẹ một sự thật đó là, nơi có lãnh thi, đàn em đều rất biết điều, tại sao lại vậy?
Giống như sự khác biệt giữa con trai duy nhất và rất nhiều con.
Họ đều chỉ nuôi một con tang thi duy nhất, nói trắng ra là vẫn có chút nuông chiều.
Chỉ cần có quyết tâm thì ở đâu cũng thay đổi được.
Nói trắng ra là do những con tang thi này được nuông chiều quá, bên trong thành lũy của Tam Vô toàn là tang thi, chúng sẽ tỏ ra chột dạ không đủ mạnh, cộng thêm lãnh thi vẫn luôn có sự trấn áp đối với tang thi thông thường.
Thêm hai màn của Tang Phi và Tiểu Tang.
Để chúng nghĩ rằng thôn trang đó là địa ngục của tang thi.
Mãi cho đến khi quay lại thành lũy 2, những tiếng kinh hô liên tục vang lên mới khiến chủ nhân tỉnh táo lại.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tại sao những tang thi này lại ôm các người?"
Người của thành lũy 2 đều tụ lại.
"Không phải chứ, Tam Vô đánh bọn chúng à?"
"Nhưng tôi không thấy bất cứ vết thương nào trên người chúng mà.
"
Một nhóm phụ huynh ngơ ngác nãy giờ cuối cùng cũng định thần lại, tốn bao nhiêu vật tư, hiệu quả lại tốt như vậy, lúc này mà không diễn thì còn đợi đến lúc nào nữa?
"Lúc trước các người nói không đáng để chúng tôi bỏ ra đống vật tư đó, giờ đã thấy mình hạn hẹp chưa?"
Có người còn vỗ nhẹ lên đầu tang thi nhà mình, nếu là lúc trước thì tang thi đã bực mình từ lâu, nhưng bây giờ nó lại ngoan ngoãn, mọi người xung quanh đều nhìn thấy ánh mắt thẳng tuột của tang thi đã được thuần phục.
"Ai da, không biết chuyện gì nữa, sau khi ra khỏi lớp huấn luyện kia nó cứ quấn lấy tôi thế đấy.
" Có người giả bộ nói: "Tôi muốn tách cũng không được, phiền chết mất.
"
Mọi người bĩu môi, "Thôi đi, cũng chỉ có một hai con thôi, các người nói dối thì cũng phải bỏ cái mặt đắc ý đó đi chứ!"
Ngoài miệng cố chấp là thế nhưng trong lòng họ đã quyết định phải để tang thi nhà mình đi học mới được.
Dính người như vậy, tốn chút tài nguyên thì có sao?
Những cư dân bình thường trong thành lũy 2 đều ra ngoài theo đội nhỏ để săn tinh thể và thú biến dị, hoặc là tìm vật tư, họ đều có của cải trong tay.
Bên trong thôn, Tam Vô gọi mọi người gỡ hết vách ngăn xuống, tầm nhìn cuối cùng cũng rõ hơn.
Quý Lăng Bạch đang ngồi trong phòng khách nhà cô.
Tam Vô chọn căn nhà có tường chắn cao nhất trong thôn, để đào