Những người khác ở thành lũy 2 cũng nhìn sang chỗ Tam Vô.
"Bọn họ đang chơi gì vậy?"
"Đại hàn kỳ còn chơi được? Điên rồi sao?"
"Hay là hai chúng ta ra ngoài xem thử đi?"
"Xem cái gì? Động đậy đói nhanh, lương thực nhà anh cả đời ăn không hết à?"
Ngày hôm sau, Tam Vô nói được làm được, cô gọi tất cả tang thi tới một hội đường* lớn nhất trong thôn, vốn dĩ thôn này đã là một thôn trang lớn, hội đường này có thể chứa được hết tất cả tang thi, có khi còn nhiều hơn nữa.
*thường dùng làm tên công trình kiến trúc
Khi tang thi vừa bước vào thì đã thấy bên trong hội đường có rất nhiều nồi lớn nồi nhỏ, bên dưới là thùng sắt nhỏ dùng để đốt lửa.
"Năm tang thi một nhóm, ngồi xuống trước cái nồi nào cũng được.
" Tam Vô cuốn lại thành một cái loa lớn, lớn tiếng nói: "Ngồi xong rồi thì các tiểu đội trưởng đếm số lượng tang thi, xem có ai lười biếng không tới không!"
Tam Vô cũng muốn ăn uống bình thường nhưng cứ như vậy thì sau đại hàn kỳ, tang thi nhà cô sẽ ngu hết mất.
"Tang Lĩnh, Giang Thiên, dọn một số nguyên liệu đã chuẩn bị xong ra đi, hôm nay mỗi một nhóm tang thi đều phải tự mình phụ trách bữa ăn.
" Tam Vô ngoắc tay với hai người bên ngoài.
Một rổ rau và khoai tây lớn được mang vào, thêm một miếng thịt lớn đã được cắt thành từng miếng.
Vừa thấy hoạt động nấu cơm đầy phức tạp như vậy, tang thi lập tức lắc đầu, có con còn kêu rên, ai không biết còn tưởng Tam Vô làm gì bọn chúng.
Dù sao cũng có nhà ăn lớn mà, tại sao phải học nấu cơm? Ngồi chờ cơm ăn không ngon hơn sao?
"Tuy nhà ăn lớn phụ trách bữa ăn nhưng mỗi ngày ăn ba bữa có đủ không?" Tam Vô hỏi.
Đàn em đồng loạt lắc đầu, không đủ, gần đây khả năng tiêu hóa năng lượng của chúng rất nhanh, một ngày ít nhất phải ăn năm bữa, như vậy không đủ!
"Sau này, ngoại trừ bữa ăn chính ở nhà ăn ra thì tôi sẽ bổ sung thêm nguyên liệu nấu ăn cho những tang thi làm việc nhiều, chờ đến khi biết nấu cơm rồi thì muốn ăn lúc nào! Thì ăn lúc đó!"
Đàn em thật sự không hiểu những câu trước có nghĩa là gì, nhưng chúng hiểu câu cuối.
Sau này chúng có thể tự chia đồ đạc, muốn ăn lúc nào thì ăn lúc đó, không cần giương mắt ngồi chờ ở cửa nhà ăn nữa?
Quả là chuyện tốt!
Nước miếng của đàn em như sắp chảy xuống.
"Vợ Lão Đinh, bà tới dạy đi, đừng làm gì khó quá, luộc thịt, rau và khoai tây là được rồi.
"
Khó quá thì tang thi sẽ không làm được, "Sau này nhà ăn sẽ làm ba bữa, không cần tốn thêm thời gian cho bữa ăn thêm của chúng.
"
"Thật tốt.
" Vợ Lão Đinh vui mừng vỗ tay nói: "Vậy tôi lại có thêm thời gian may thêm hai bộ quần áo, tay nghề của tôi khá tốt, tôi sẽ làm cho cô một bộ và hai bộ ga giường nữa.
"
Việc dạy học chắc chắn sẽ rất vất vả, nhưng chỉ cần tang thi học tự nấu cơm thì sau này bà sẽ có nhiều thời gian làm việc khác hơn.
Thật ra thì so với tài nấu nướng thì tài may quần áo của bà mới là tốt nhất.
Bếp nhỏ được bật lên, đàn em vụng về đổ nước vào, có con còn không nhịn được mà ăn vụng thức ăn, kết quả là bị các tiểu đội trưởng phát hiện ra, gõ mạnh đầu một cái.
Quý Lăng Bạch dẫn một đội anh em chạy tới, dùng sức đập vỡ tảng đá mà Tam Vô đã chặn lại, và sau đó là nhìn thấy cảnh tượng sôi nổi này.
"Fuck! Quý đội, người hợp tác với chúng ta dữ dằn vậy sao?" Một người đàn ông tóc vàng nhìn đống rau chất thành ngọn núi nhỏ, hai mắt muốn rơi cả ra.
"Nhiều như vậy à? Đều cho tang thi ăn hết sao?"
"Đại Hoàng, người ta không cho tang thi ăn chẳng lẽ lại cho cậu ăn?" Nguyễn Anh cười, phủi vạt áo của mình, "Được rồi, mấy người đừng nói nhảm nữa, nhân lúc thân thể còn nóng thì lấp cái đường hầm này lại đi, khóa chặt hơn biết chưa hả?"
"Chắc chắn phải chặt rồi.
" Đại Hoàng lập tức khiêng đồ lên trên, "Ở đây có nhiều bảo bối như vậy, chúng ta nhưng không thể để những kẻ xấu đi qua đường hầm này được, chuyện của chị Tam Vô chính là chuyện của đội trưởng, mà chuyện của đội trưởng lại là chuyện của em!"
Đều là người nhà, lát nữa có được ăn không nhỉ?
Tam Vô đã nghe thấy động tĩnh từ nãy giờ, nằm ở cửa sổ nhìn một nhóm người đang khóa cửa bên kia của đường hầm, còn mang theo đủ loại vật tư.
"Hi! Quý Lăng Bạch.
" Tam Vô cười vẫy tay với anh, "Anh mặc ít quần áo như vậy, không thấy lạnh sao?"
Một nhóm người ai ai cũng khoác một chiếc áo bông phồng, chỉ có anh là mặc áo sơ mi và một chiếc áo khoác mỏng dài màu trắng, đôi bốt dài trên chân anh chắc là thứ giữ ấm duy nhất trên người anh.
"Không lạnh.
" Quý Lăng Bạch bước tới, đứng cách cửa sổ, cúi người nói nhỏ bên tai cô: "Sau khi dị năng hóa thú của tôi lên tới cấp cao, tôi đã không còn sợ cái lạnh của đại hàn kỳ nữa.
"
Cái lạnh của đại hàn kỳ đối với anh bây giờ chỉ như làn gió mát nhẹ của mùa xuân và mùa thu thôi.
Lúc anh cúi người, Tam Vô nhìn thấy cái cổ thon dài lộ ra bên ngoài, có tuyết rơi xuống đọng lại trên yết hầu của anh, nhanh chóng tan thành nước.
Cô chợt cảm thấy ngứa tay một cách khó hiểu, muốn lau giọt nước đó đi.
"Giày của anh lại là giày mùa đông.
" Tam Vô cười híp mắt, "Là vì đệm thịt của mèo không có lông nên sợ lạnh đúng không?"
Quý Lăng Bạch: "!.
.
"
"Tôi không phải mèo.
"
Hình dạng chiến đấu sau khi hóa thú của anh tuyệt đối là hung thú.
Nhưng Tam Vô căn bản không hề nghe, quay đầu nhận lấy hai quả trứng luộc mà Tang Lĩnh đưa cho, một quả cho mình, một quả cho Quý Lăng Bạch.
Tuyết bên ngoài vẫn còn rơi, tất cả mọi người đều đang bận rộn làm việc, Tam Vô cắn một nửa quả trứng, đôi mắt cười cong cả lên.
Quý Lăng Bạch ăn rất chậm, lần đầu gặp Tam Vô, cô không phải người thích cười như bây giờ, mà khi đó, người cô như mọc đầy gai, dao cũng chưa từng rời khỏi người.
Quý Lăng Bạch cúi đầu nhìn, ồ, dao vẫn bên người, từ một con đã biến thành hai con dao, giắt ở bên hông còn lại của Tam Vô!
"Quý Lăng Bạch, cho anh thêm chút thức ăn đấy, nhìn anh ăn chậm kìa, cứ ăn từng muỗng từng muỗng thế.
" Tam Vô múc một muỗng rau trộn cay để lên quả trứng của anh, trông trở nên ngon miệng hơn.
Nhóm Đại Hoàng trơ mắt nhìn, thật sự không nhịn được nữa, cậu lặng lẽ túm lấy Nguyễn Anh, nhỏ giọng nói: "Đội trưởng của chúng ta thật không biết xấu hổ, vừa mới tới đã ăn trực rồi?"
Nguyễn Anh vô cùng đồng cảm gật đầu.
Quan trọng là anh còn ăn một mình nữa.
Nhưng cũng may Tam Vô đáng tin hơn Quý Lăng Bạch, chờ mọi người làm việc một lúc lâu đến khi mệt rồi cô mới nói: "Hoạt động của tang thi nhà chúng tôi đã kết thúc, mọi người vào uống chén canh nhé?"
"Chỉ là mùi vị có thể sẽ không ngon lắm.
"
Mùi vị của canh rau sao có thể không ngon được chứ!
Mọi người đi theo bước vào trong đại sảnh, hơi ấm bên trong khiến họ chỉ muốn nằm xuống ngay tại chỗ.
"Mọi người uống đi, đây là nồi canh tôi tiện tay nấu lúc dạy học, cả khoai tây nữa.
"
Vợ Lão Đinh còn chưa đặt đồ ăn xuống thì đã bị một đám đàn ông cướp lấy.
Vừa ăn vừa nước mắt lưng tròng, "Mùi vị này, con mẹ nó, quá cảm động!"
Vợ Lão Đinh cười híp mắt, "Đúng vậy, ngày đầu tiên tôi và chồng bước vào cũng cảm động muốn khóc.
"
Đại Hoàng sờ mái tóc màu vàng bẩm sinh của mình, "Sau này tôi muốn ở đây! Tôi không muốn đội trưởng của chúng ta nữa, tôi muốn ở đây!"
Vợ Lão Đinh không tiếp lời này.
Dĩ nhiên là không thể ở đây, một nơi tốt như vậy, những người này có thể vào ăn một bữa là vì dính hào quang của Quý Lăng Bạch mà thôi, nếu ngày nào cũng ở lại ăn thì chắc bọn họ phải tỏ lòng thành với cô ấy và hai vợ chồng Lão Đinh ấy nhỉ?
Vợ Lão Đinh sờ cổ tay của mình.
Lần trước Tam Vô đã khống chế một lần và nói là có thể chờ đến một tháng sau mới tìm đến cô.
Nhưng vợ Lão Đinh cảm thấy lần này và lần trước không hề giống nhau, thể chất của bà và chồng khác nhau, trước khi độc của tang thi chưa được giải hết thì cổ tay của bà luôn thấy ngứa ngáy, nhưng sau lần đó thì cổ tay của bà đã không còn cảm thấy như vậy nữa.
Bà lặng lẽ nhìn khuôn mặt của Tam Vô, có lẽ Tam Vô đã giải độc cho bà sau khi quan sát một thời gian ngắn, nhưng vì sự an toàn của thôn nên cô vẫn nói chưa giải quyết xong, giả vờ ở đây để mọi người không nghĩ gì khác.
Tất nhiên, bà sẽ không nói cho ai biết về ý nghĩ này.
Ngay cả Lão Đinh cũng không.
Dù có giải quyết hoàn toàn hay không thì đối với bà cũng không còn quan trọng nữa.
Chuyện tốt trên đời này không thể để một mình bà chiếm hết, cuộc sống tốt như vậy có gì mà không hài lòng cơ chứ?
Quý Lăng Bạch lúc này đang nói chuyện với Tam Vô: "Tôi đưa người tới, cô đừng lo họ sẽ tiết lộ chuyện này ra ngoài, tôi có cách để họ giữ mồm giữ miệng.
" Và anh cũng tin bọn họ nữa.
"Được, tôi tin anh.
"
Tam Vô do dự một chút rồi nhíu mày nói: "Thật ra thì tôi đang suy nghĩ thế này, chờ đến khi tôi đạt đến cấp trung, xem năng lực của mình tiến bộ đến mức nào, chuyện này cho dù mọi người có biết cũng không sao.
"
Cô không thể giấu cả đời được, số lượng tang thi chỗ cô càng ngày càng nhiều, cô cũng có ý muốn lớn mạnh hơn, vậy thì động tĩnh cũng sẽ lớn hơn.
Đến khi sức chiến đấu đủ rồi thì cô sẽ không sợ bất kỳ kẻ nào thèm muốn năng lực của mình nữa, mà ngược lại cô còn có thể thả lỏng tay chân.
Làm gì sau khi năng lực lộ ra ngoài, thật ra cô đã có ý nghĩ từ lâu, chỉ là cô vẫn chưa quyết định xem có nên thực hiện hay không.
Quý Lăng Bạch không có vấn đề gì: "Bây giờ cô công khai cũng không sao cả.
"
Anh dựa vào bệ cửa sổ, mái tóc ướt sũng, xoăn nhẹ trông vô cùng đẹp, "Tôi nói rồi, chỉ cần cô không làm thịt bảo chủ nhà người ta thì đều được hết, dũng cảm lên.
"
"Đúng đấy chị Tam Vô!" Đại Hoàng không hề dừng lại phút nào, vừa ăn vừa ậm ờ nói: "Bọn em mang cờ của thành lũy 1 đến, còn có một lá cờ chưa vẽ ký hiệu cho chị nữa, chị vẽ cho thôn mình một cái ký hiệu, đến khi hai lá cờ cùng treo lên thì mọi người sẽ biết chúng ta là người một nhà, kẻ nào dám đến đây gây chuyện, em sẽ vặt đầu hắn xuống.
"
Cậu làm động tác giơ dao chém xuống, hừ nặng một tiếng.
Tam Vô cười nói: "Đợi đến lúc tôi lên cấp trung rồi nói tiếp.
"
Nhưng cái ký hiệu của lá cờ này thì có vẻ được đấy.
"Làm ký hiệu gì đây?"
Tam Vô cạn lời khi nhìn thấy màu nền của lá cờ là màu hồng!.
"Tại sao lại là màu hồng nhạt?"
Đại Hoàng bĩu môi về phía Quý Lăng Bạch, "Anh ấy chọn cho chị đấy.
"
"Tôi biết mà.
" Tam Vô cảm thấy Quý Lăng Bạch chắc hẳn là người có trái tim thiếu nữ, hoặc là anh có hiểu lầm gì đó về sở thích của cô thì phải.
Tam Vô suy nghĩ một lúc rồi cầm bút lên bắt đầu vẽ khuôn mặt của Tiểu Tang bên cạnh, một khuôn mặt với đôi mắt trắng dã của tang thi được phác thảo đơn giản xuất hiện trên lá cờ.
Sau đó lại vẽ thêm hai cái chồi non và một bông hoa đang nhe nanh múa vuốt trên đầu của tang thi, perfect!
"Chị Tam Vô, chị chính là họa sĩ mười năm chưa được vẽ.
" Đại Hoàng vì miếng ăn mà nhắm mắt thổi bay lương tâm.
Sau khi nét vẽ trên lá cờ khô lại, Tam Vô liền treo hai lá cờ ở tháp canh tốt nhất.
Cờ của thành lũy 1 có đế bằng vàng, bên trên viết số một và đôi cánh đang dang rộng sang hai bên.
Tam Vô cảm thấy đế vàng đẹp trai hơn, còn lá cờ hồng treo bên cạnh thì nữ tính và mềm mại hơn.
Vừa hay, Đội Hy Vọng kế bên cũng đang treo cờ, cờ của Đội Hy Vọng là một con dao lớn, xuất