"Quý Lăng Bạch, anh, anh không sao chứ?" Tam Vô thấy mắt anh đỏ lên, "Tôi, tôi thật sự không cố ý, Đèn Quả!"
Tam Vô gọi tên Đèn Quả một cách nghiêm khắc, Đèn Quả sợ đến nỗi râu cũng cong lên.
"Em!.
.
!" Cô đang định nói vài câu thì chợt nhớ ra mình là người đạp rễ của người ta.
Tam Vô lập tức nhụt chí.
Quý Lăng Bạch xoay người rời đi, tuyết bên ngoài vẫn đang rơi, Tam Vô thấy anh chỉ mặc một cái áo mỏng ra ngoài, áo khoác cũng quên mang theo liền vội vàng cầm áo khoác lao ra ngoài, đuổi theo sau lưng anh.
Người Quý Lăng Bạch đưa tới vẫn chưa rời đi, mọi người đều ở trong một căn phòng lớn do Tam Vô sắp xếp, một hai người vốn đang ăn khoai tây nướng, ngồi bên cạnh lò lửa nhìn gió tuyết bên ngoài, cảm thấy từng miếng cắn đều là hạnh phúc.
Nhưng một lúc sau họ chợt nhìn thấy bên ngoài có thêm hai người đang lôi lôi kéo kéo dưới màn tuyết.
"Quý Lăng Bạch, Quý Lăng Bạch, anh đừng khóc.
"
"Quần áo của anh vẫn ở chỗ tôi này, mau mặc vào đi.
"
"Vừa rồi tôi thật sự không cố ý, chỉ là!.
là sai lầm của người trưởng thành thôi, anh hiểu không?"
Xong rồi! Sai lầm của người trưởng thành!
Lão đại của họ còn khóc nữa? Khóc ư? Cái loại nước trong mắt đó?
Chị Tam Vô dữ dằn vậy sao?
Mọi người sợ đến nỗi khoai tây cũng quên cả ăn, xúm vào cửa sổ nhìn ra ngoài.
Mọi người đều mang vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Thật sự là Quý đội của bọn họ.
Quý Lăng Bạch ở trước mặt đang thở hổn hển, áo mỏng trên người anh bị gió thổi qua làm bật lên thân hình bên trong, Đại Hoàng chậc chậc đầy kinh ngạc: "Quý đội của chúng ta, nhìn vai anh ấy kìa, cánh tay, rồi còn eo nữa, đủ đàn ông rồi!"
"Nhưng mà!" Đại Hoàng chuyển ý, vỗ mạnh lên tường, "Là một người đàn ông, sao một chút phong độ cũng không có thế? Thật là nhỏ mọn! Chị Tam Vô có chỗ nào không tốt chứ? Vừa có xe vừa có nhà! Người đẹp cuồng sự nghiệp!"
"Người ta cũng nói là sai lầm rồi, chuyện này Quý đội của chúng ta cũng không lỗ gì hết đúng không? Người chịu thiệt phải là chị Tam Vô kia kìa, là vì sự tủi thân của Quý đội của chúng ta.
"
Tam Vô bọc cả người thành quả cầu đang kéo góc áo của Quý Lăng Bạch, cảm giác mình sắp bị gió lớn thổi bay, cô cầm quần áo dùng sức chọc lên người Quý Lăng Bạch, "Lạ kỳ, sao anh có thể đứng vững như vậy?"
Nghe được câu này, Quý Lăng Bạch không khỏi quay đầu lại hỏi: "Cô chỉ nhận lỗi có một phút thôi à?"
Anh lấy tay mình ra, toàn bộ mũi và cằm đều bị đập đến đỏ bừng lên, nhìn đau khiến người ta ê cả răng.
Ba phút sau, cô vẫn đang suy nghĩ tại sao mình lại không thể đứng vững trong gió tuyết?
Tam Vô: "!.
.
"
Quý Lăng Bạch tiếp tục đi về phía trước, Tam Vô vẫn đứng tại chỗ.
Quý Lăng Bạch vừa đi hai bước đã tức giận.
Nhìn đi!
Bây giờ không thèm đuổi theo nữa luôn.
Một phút xin lỗi! Ba phút đuổi theo!
"Cái đó!.
" Tam Vô đột nhiên mở miệng, vẻ mặt của Quý Lăng Bạch trở nên tốt hơn, xoay người nhìn chằm chằm vào Tam Vô không nói lời nào.
Tam Vô cười toét miệng với anh, giũ chiếc áo khoác mà cô đang cầm trên tay, "Nếu anh không cần áo khoác nữa, vậy có thể cho tôi mặc không?"
Quý Lăng Bạch muốn tắt đường thở.
Tam Vô giũ quần áo, "Quần áo của anh đẹp quá đi à.
"
Tiếng cảm thán này là lời khen từ tận đáy lòng, còn chân thành hơn cả khi cô xin lỗi nữa, quần áo của Quý Lăng Bạch đúng là rất đẹp, áo của đàn ông cũng lớn, dù cô bọc thành một quả cầu vẫn có thể khoác được.
Quý Lăng Bạch hít sâu một hơi, kết quả là hít phải một hơi lạnh, ho dữ dội.
Nghiêng đầu quay người rời đi không hề lưu luyến.
Tam Vô thấy anh không từ chối thì vui vẻ mặc áo về hơ lửa.
Quý Lăng Bạch nén một bụng tức trở về, vừa bước vào phòng đã thấy nhóm Đại Hoàng nhìn mình với vẻ mặt không thể giải thích được.
"Yo, Quý đội của chúng ta trở lại rồi.
" Đại Hoàng âm dương quái khí*, "Quý đội ở bên kia ngủ thoải mái quá hả? Đến nỗi quần áo cũng rớt ra luôn?"
*Kỳ quái, quái gở (chỉ tính cách, hành động quái gở, không giống bình thường)
"Hì hì, Quý đội, sau này chúng ta sẽ là người nhà chân chính đúng không?"
"Vậy buổi tối chúng ta có thể yêu cầu thêm một đĩa rau xanh không? Canh củ cải quả thực rất ngon, có vị ngọt.
"
Quý Lăng Bạch thấy khuôn mặt tươi cười đầy dung tục của bọn họ, còn nói nhiều thứ không thể giải thích được, càng cảm thấy bực bội hơn.
"Tôi thấy các cậu đang bị tang thi đồng hóa rồi đấy, ngu ngơ ở đây một phút thì càng ngu nhanh hơn.
" Đôi mắt sắc bén của Quý Lăng Bạch lướt nhanh qua.
Tam Vô không hề hay biết mình đã gây ra hiểu lầm gì từ mấy câu nói đó, cô đang vui vẻ bắc một cái nồi to lên bếp, đổ nước đã lọc sạch vào, nói với Tang Phi bên cạnh: "Đồ cầm máu, giảm sốt lúc trước chúng ta dự trữ đâu rồi? Như là sừng hươu biến dị, cánh côn trùng các loại ấy?"
Tang Phi lập tức dẫn Tiểu Tang theo, hai người chuyển rất nhiều thứ từ trong kho hàng ra.
Tam Vô cắt những thứ này thành từng miếng mỏng rồi đổ tất cả vào nước lọc sạch và bắt đầu đun sôi.
Đây là thứ tốt mà cô đã tình cờ nghĩ ra, vốn dĩ những thứ này nghiền thành thuốc bột đã là thuốc rất tốt rồi, nhưng cô phát hiện sau khi đun sôi qua nước lọc sạch thì hiệu quả có thể tốt hơn gấp đôi.
Cô định nấu nhiều thêm một chút để Quý Lăng Bạch mang theo, để dành làm thuốc dự phòng cho nhóm của anh, thuốc thoa ngoài da không có tác dụng lắm với tang thi, chúng chỉ trực tiếp ăn tinh thể hoặc ăn thức ăn đầy năng lượng để phục hồi.
Thứ này cần nấu lâu, phải nấu kỹ mới được.
Bão tuyết bên ngoài vẫn đang thổi, cửa sổ nhà Tam Vô kêu lạch cạch theo nó.
Đến cỡ xế chiều, Tam Vô nhoài người ra ngoài cửa sổ xem, nếu trước đây là cánh đồng tuyết thì bây giờ là cánh đồng băng, tuyết bên ngoài chắc hẳn đã bị đông cứng thành băng.
Tuyết vẫn đang rơi, nhưng gió đã ngừng một lúc lâu.
Tam Vô nhân cơ hội này gọi tất cả tang thi đến và kêu chúng bắt đầu dọn tuyết trên đường để có thể đi lại trong thôn.
"Vợ Lão Đinh, cố gắng ăn bớt thịt ướp của chúng ta, thịt tươi nữa.
" Tam Vô dặn dò.
Thật ra trong không gian của Tam Vô vẫn còn rất nhiều thịt tươi, thời gian giữ tươi sống rất lâu, nhưng những thứ này đều là lương thực dự trữ, mà đã là lương thực dự trữ thì càng ăn càng ít, hết thì lấy từ trong đất và trong hồ, lỡ sau này cá tôm và rau xanh cũng không thể chống đỡ qua đại hàn kỳ thì sao? Bây giờ có thể ăn gì thì ăn trước.
Nhóm Đại Hoàng cũng chạy ra cửa, thấy Tam Vô đang dẫn đầu một đám người đi về phía hồ nước thì tò mò hỏi: "Chị Tam Vô, chị đang làm gì vậy?"
"Bắt cá đó.
" Tam Vô cười nói: "Bắt một ít cá, buổi tối hầm canh đậu hũ đầu cá, làm thêm một nồi cá chiên lớn nữa.
"
Món canh đầu cá thật sự rất ngon, tay nghề đập cá của vợ Lão Đinh là tuyệt nhất, Tam Vô nhớ lại làm cô hơi thèm đậu hũ.
"Đậu? Đậu hũ ư?" Đại Hoàng đột nhiên cảm thấy bản thân mình tràn đầy năng lượng, "Chị Tam Vô, bỏ thật nhiều đậu hũ nhé!"
Đậu nành không có để ăn chứ đừng nói đến đậu hũ còn ngon hơn cả đậu nành nữa?
Đại Hoàng nhìn bóng lưng của Tam Vô, lắc đầu: "Chị Tam Vô của chúng ta thật tốt biết bao, Quý đội còn bày đặt chán ghét, ngủ với người ta không thèm chịu trách nhiệm, thật sự không phải người mà.
"
"Ai ngủ với cô ấy mà không chịu trách nhiệm?"
Giọng nói kèm theo bàn tay đặt lên vai Đại Hoàng, Đại Hoàng cứng ngắc xoay người lại, đối mặt với ánh mắt đầy u ám của Quý Lăng Bạch, "Thảo nào, từ lúc tôi trở lại cậu vẫn luôn âm dương quái khí, tôi thấy cậu không phun nước miếng lên mặt tôi là thật sự có lỗi với chị Tam Vô của cậu đúng không?"
Đại Hoàng run rẩy, lắp bắp nói: "Vậy, vậy cũng không thể trách anh em bọn em nói, chuyện này, loại chuyện này chị Tam Vô có chịu thiệt hay không, nếu, nếu anh là đàn ông!.
"
"Phải đấy, chị Tam Vô của các cậu chịu thiệt nhiều rồi, khổ cho cô ấy đã đập đầu trúng mặt tôi khiến xương sống mũi của tôi suýt chút nữa cũng gãy rồi, khổ cho cô ấy phải cầm quần áo của tôi khoác lên người đầy hạnh phúc.
" Quý Lăng Bạch nhấn cổ Đại Hoàng, ấn người co rúc lại, "Đại Hoàng, tôi thấy cậu không muốn về thành lũy 1, muốn mọc rễ ở chỗ này rồi đúng không?"
Đại Hoàng vui mừng, "Thật không? Còn có chuyện tốt như vậy sao?"
Nụ cười trên mặt cậu ta thật sự quá chói mắt.
Quý Lăng Bạch lập tức ấn cả người cậu ta vào trong tuyết, Đại Hoàng lạnh lẽo rùng mình, "A.
"
Đại Hoàng cảm giác mặt mình sắp đông cứng lại rồi.
Một lúc lâu sau, Đại Hoàng mới run lập cập nói: "Người ta đập vào mặt anh, anh có bản lĩnh thì ấn người ta vào tuyết đi, anh ấn em thì còn gì là đàn ông? Quần áo!.
.
Quần áo không phải được anh đồng ý người ta mới có thể mặc sao?"
Quý đội vĩnh viễn là người ngoài miệng một bộ, trong lòng một bộ.
Cậu ta nói xong thì lập tức lui về sau, sợ Quý Lăng Bạch lại làm thế với cậu ta lần nữa.
"Em còn tưởng Quý đội đã ngủ với chị Tam Vô rồi.
" Đại Hoàng nhìn chằm chằm Quý Lăng Bạch, nhỏ giọng nói: "Nên em mới nói vậy! Vậy từ tận lương tâm của anh, nếu chị Tam Vô cho phép anh ngủ cùng! Anh có ngủ không!"
Quý Lăng Bạch như bị giẫm lên đuôi, "Trong đầu cậu suốt ngày nghĩ đến gì vậy!"
Anh đột nhiên cao giọng khiến Tam Vô đang đập vỡ lớp băng trên mặt hồ nhìn sang.
Cảm giác được ánh mắt của Tam Vô, Quý Lăng Bạch bịt miệng Đại Hoàng lại, tức giận mắng: "Tự nhiên nói lớn làm gì!"
Đại Hoàng: "??"
Cậu ta do dự hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được điểm mấu chốt, "Quý, Quý đội? Hóa ra anh lại ngây thơ vậy sao?"
Mới chỉ hỏi một câu như vậy? Quý Lăng Bạch đã phản ứng lớn như thế sao?
Sau này làm sao nên việc đây?
"Vậy anh có thích người ta không?" Đại Hoàng ngập ngừng đến gần, khẽ hỏi: "Anh