Tam Vô vội vàng mặc quần áo rồi chạy ra ngoài, xuyên qua cửa sổ sát đất lớn nhất có thể nhìn thấy đỉnh ngọn núi lớn phía xa xa kia đã bị xẻ làm đôi, cô vừa hay nhìn thấy cảnh tượng một nửa ngọn núi rơi từ trên cao xuống.
"Có chuyện gì vậy?" Hai người Giang Thiên cũng chạy ra khỏi phòng.
Trương Phân và Lão Hoa cũng đều ra xem.
Vì mối đe dọa là nhện biến dị đã biến mất nên tán hộ quanh đây cũng có thể chui ra khỏi tầng hầm.
"Ai gây nên động tĩnh này thế?"
"Nếu tôi nhớ không lầm thì đại hàn kỳ vẫn chưa kết thúc thì phải?"
"Lại, lại có động vật biến dị ư?"
Mọi người đều nơm nớp lo sợ, trong lòng lạnh như băng.
Bao giờ đại hàn kỳ mới ngưng hành hạ họ đây?
Nhện Hoàng Nam và Nhện Hoàng Bắc cảm nhận được uy lực tỏa ra từ trên đỉnh núi đó, lập tức dẫn tất cả thuộc hạ của mình trốn đi.
Nơi này, tại sao lại không giống như trong tưởng tượng của chúng nhỉ?
Chẳng phải những con nhện kia đã nói chủ nhân nuôi bọn chúng rất hiền lành, ở đây cũng rất yên bình nữa, vốn không hề có chiến tranh sao?
Nhìn bọn chúng tăng cân kìa! Chẳng lẽ những con nhện xảo trá đó đã nối dối chúng sao?
Hai vị hoàng đế nhện bắc và nam nhận ra mình đã bị lừa, lập tức căng thẳng hơn hẳn.
Tình hình trên đỉnh núi dần sáng tỏ, mọi người căng thẳng nhìn lên.
Trên đỉnh núi đã bị xẻ đôi, dưới ánh trăng sáng chói có bóng người vỗ cánh, cuốn lên một vòng xoáy sấm sét, nổ đùng đùng như sao rơi xuống.
Hạ Chí Thanh cạn lời quay mặt đi, "Quý Lăng Bạch!.
Anh ta điên rồi sao.
"
Trương Phân dụi mắt, "Anh ta muốn làm gì? Mùa đông nên vận động cho nóng người à? Tôi biết thực lực của anh ta mạnh hơn chúng ta nhưng cần gì phải khoe khoang chứ? Làm nổ núi có ích lợi gì đâu?"
Đừng nói là các cô, ngay cả tán hộ cũng cho rằng Quý Lăng Bạch đơn giản là muốn thể hiện thôi.
Nhưng ngay sau đó, vô số tảng đá lăn xuống khiến tang thi đào hang tránh rét giật mình, chúng lần lượt bò ra khỏi hang, hoảng sợ hét lên chạy xuống núi.
Nhóm tang thi đầu tiên chạy ra ngoài, những tang thi khác đều cho là nguy hiểm đang đến gần nên cũng chạy theo.
Trên núi tuyết xuất hiện rất nhiều cái hố, mọi người nhìn tang thi lần lượt chui ra từ phía dưới, như một làn sóng vô tận chảy xuống.
Quý Lăng Bạch lạnh lùng nhìn, thậm chí anh còn không cần động thủ.
Ánh trăng thoạt nhìn nhu hòa sáng ngời nhưng trên thực tế lại giống như một con dao nhỏ lướt nhanh qua tang thi, rạch da của bọn chúng, lộ ra phần thịt đã thối rữa, nhanh chóng phồng rộp lên như mủ, giống như que kem đang tan chảy dưới ánh mặt trời vậy.
Chuyển động của bọn chúng ngày càng chậm lại, cuối cùng bất lực nằm trên mặt đất.
Tất cả tinh thể đều lộ ra, sáng lung linh dưới ánh trăng.
Hạ Chí Thanh cầm ống nhòm, thấy vậy thì nhíu mày, "Anh ta là muốn!.
"
Quý Lăng Bạch không định nhặt hết tinh thể một mình, anh huýt sáo một cái, ngay lập tức, những con nhện con đã chuẩn bị sẵn bên dưới đồng loạt xông lên.
Những con nhện đen bắt đầu giăng mạng nhện ra.
Hai vị hoàng đế nhện bắc và nam nhận ra đó là thuộc hạ của Nhện Hoàng Đông, chẳng qua là!
[Tại sao thuộc hạ của Nhện Hoàng Tây cũng ở đó?]
[Nhện Hoàng Tây không biết xấu hổ cũng chạy tới đây sao?]
Bầy nhện con nhanh chóng nhặt tất cả tinh thể vào chiếc tí nhỏ mà chúng mang theo, tốc độ thu thập và độ sạch sẽ thậm chí còn khoa trương hơn cả châu chấu vượt biên*.
*"Châu chấu vượt biên, cỏ không sót một ngọn", bắt nguồn từ nạn dịch châu chấu xảy ra ở Trung Quốc
Trong đó có một túi đặc biệt chứ tinh thể của tang thi cấp cao, căng phồng ra là dành cho Tam Vô.
Bầy nhện rất tự giác đưa cái túi này cho Quý Lăng Bạch.
Những tán hộ ở gần đó đều run rẩy.
"Ở đây, rất nhiều tinh thể.
"
"Cái này cũng quá khoa trương rồi, cả ngọn núi này chẳng lẽ không có tang thi?"
Kinh ngạc có, cảm thán cũng có, lo sợ đại hàn kỳ mấy tháng trời, nhìn thấy Quý Lăng Bạch tự do đi lại mà vẫn mạnh như vậy, bọn họ ghen tị đến nỗi mắt đỏ hơn.
"Muốn thể hiện bản lĩnh sao?"
"Cũng không có gì lạ, chẳng phải anh ta là bảo chủ của thành lũy 1 sao? Có thực lực như vậy cũng bình thường thôi.
"
Lưu Tiểu Phao cũng là một trong những người thán phục, cô nhìn Quý Lăng Bạch bằng ánh mắt đầy hâm mộ.
Nếu cô có thực lực như vậy thì!.
"Quý Lăng Bạch?"
Một giọng nói xuất hiện phía dưới chân núi, các tán hộ nhìn thấy một người phụ nữ chống một cái dù đen đi đến chân núi, "Anh làm gì thế?"
Đột nhiên xuất hiện thêm một người phụ nữ, mọi người đều cảm thấy kỳ lạ.
Người phụ nữ này mặc rất nhiều quần áo nên không nhìn thấy rõ mặt, chỉ lộ ra hai con mắt.
Lưu Tiểu Phao mở hé cửa sổ, cô nghe thấy một giọng nói rất quen, hình như là Tam Vô.
Người đó chính là Tam Vô, cô vừa tỉnh dậy đã phát hiện đỉnh núi mà cô thường dậy sớm mỗi ngày nhìn 15 phút để rèn luyện thị lực đã biến mất.
Quý Lăng Bạch đi tới, đưa túi tinh thể qua cho cô, "Hôm qua không phải cô nói muốn tinh thể sao?"
Thái độ của anh quá hiển nhiên khiến Tam Vô hơi sửng sốt.
Quần chúng vây xem lập tức chuyển mắt sang Tam Vô, ánh mắt đó giống như là yêu phi Đát Kỷ đang mê hoặc Trụ Vương vậy.
Hạ Chí Thanh đứng xa nên không nghe thấy hai người họ đang nói gì, nhưng có thể nhìn thấy Quý Lăng Bạch đang đưa đồ trên tay qua cho Tam Vô.
Hạ Chí Thanh không nói nên lời, "Sao Quý Lăng Bạch gần đây cứ như con chim công đực, ngày nào cũng lởn vởn quanh Tam Vô thế?"
Theo lý mà nói thì chẳng phải hai người họ đã ở bên nhau rồi sao?
Đã ở bên nhau rồi mà vẫn dính nhau vậy cơ à?
Trước đây thì chỉ khoe khoang ẩn ý với Tam Vô thôi, gần đây thì càng lúc càng ác liệt hơn, tài lực, nhân lực, thực lực đều khoa trương hơn hẳn.
Vì một ít tinh thể đó mà làm nổ cả ngọn núi.
Đang suy nghĩ miên man thì Hạ Chí Thanh bị Lão Hoa vỗ mạnh một cái vào lưng, "Cậu nhìn người ta xem, rồi nhìn lại mình đi!"
"Người ta đã thoát kiếp độc thân còn cậu vẫn chưa.
" Lão Hoa hận không thể rèn sắt thành thép nói: "Lúc nào thì tôi mới được nhìn thấy cậu kết hôn đây!"
Hạ Chí Thanh cười