Lông trên người Quý Lăng Bạch nổ tung.
Đừng hòng!
Người phụ nữ đó đừng hòng!
"Không làm à? Vậy thì không cho mày ăn.
" Tam Vô cười híp mắt thu miếng củ cải trong tay lại.
Cô không tin con mèo này không động tâm.
Đó là rau củ đấy, loại củ đã không thấy mười năm rồi.
Nhưng không ngờ cái đuôi của Quý Lăng Bạch cuộn tròn lại, không quan tâm đến cô.
Mặc dù anh rất ngạc nhiên nhưng với tư cách là người có sức chiến đấu cao nhất trong thành lũy 1, có không ít người muốn lấy lòng anh.
Một vài người trong số đó là người có dị năng hệ thực vật, anh đã ăn rất nhiều dị thực vật đột biến rồi, dù chẳng có mùi vị gì hết.
Nhưng cũng tốt hơn nhiều so với những người khác.
Người phụ nữ này lại muốn anh làm loại chuyện như thế ư?
Thấy nó lại cuộn tròn thành một quả bóng, Tam Vô không quan tâm đến nó nữa.
"Tang Nhất, chúng ta ăn hai củ đi.
" Bọn họ cắn rộp rộp miếng củ cải tươi giòn ngọt.
Quý Lăng Bạch tức giận, dù bụng trống rỗng nhưng vẫn dứt khoát nhắm mắt lại làm như không thấy.
Tam Vô ăn củ cải xong liền mang vịt và ve sầu biến dị đi.
"Tang Nhất, chúng ta ra ngoài nào.
" Tam Vô nghiêng đầu, nhấc Quý Lăng Bạch, người đang sắp ngủ lên, "Mày cũng đi cùng tao đi, kẻo lại lén ăn củ cải của tao nữa.
"
Khuôn mặt mèo của Quý Lăng Bạch trắng bệch, mặc dù Tam Vô không nhìn thấy được.
Anh là người thế nào? Anh sẽ trộm đồ sao? A!
Quý Lăng Bạch tức giận gục đầu vào vai Tam Vô, dùng sức dụi một cái.
Người phụ nữ ngu ngốc!
Tam Vô đưa Tang Nhất và Quý Lăng Bạch đến địa điểm trao đổi.
"Ồ, con nhỏ xin cơm, mày chưa chết à?"
Tam Vô ngẩng đầu lên, vết sẹo trên mặt tên đàn ông giật giật cùng vẻ châm chọc của hắn.
Đó là tên có sẹo đã ném cô ra khỏi thành lũy lúc trước.
Trước đây lúc cô còn ở trong thành lũy, cô và A Tứ đã sống dưới sự quản thúc của tên đàn ông có vết sẹo này.
Năm cô mười lăm tuổi, sau khi tên đó muốn cô ngủ với hắn nhưng bị A Tứ từ chối, hắn vẫn luôn nhằm vào bọn họ.
"Vịt biến dị? Ve sầu biến dị?" Tên đàn ông có vết sẹo bật cười, "Gì thế này? Tìm được tên đàn ông tốt nào chống lưng cho sao? Mày mà cũng có thể cầm những thứ này?"
Tên đàn ông liếc nhìn Tang Nhất, Tang Nhất không biết đang nhìn cái gì mà quay lưng về phía tên đàn ông có sẹo, từ bóng lưng thì căn bản không phân biệt được cậu là người hay tang thi.
"Xem ra mày phục vụ người ta không tệ.
"
Miệng đầy chữ bẩn thỉu, hắn đưa một ngón tay ra gõ cái bàn trước mặt, "Muốn đổi cái gì?"
"Những thứ này, tôi muốn đổi hai con cá nhỏ, một khúc xương gà tươi và một gói muối.
"
Tam Vô nói đúng tỷ lệ đổi hợp lý.
Vịt biến dị trong thành lũy rất đáng tiền.
Tên đàn ông có sẹo cười với cô, miệng đầy răng vàng ố, "Hừ, mày bị mất trí rồi hay sao mà dám hỏi giá tao như thế?"
Tên đàn ông có sẹo vừa mắng, vừa nhìn phản ứng của người đàn ông bên cạnh cô.
Tang Nhất không có lệnh của Tam Vô, không có bất kỳ phản ứng nào.
"Một đám hèn nhát.
" Tên đàn ông có sẹo cười lạnh trong lòng, ánh mắt rơi trên người Tam Vô.
Mặc dù mặt của con nhỏ xin cơm này có chút bẩn và hơi gầy nhưng ngũ quan lại rất đẹp, hắn đã nhìn ra con nhỏ này là mỹ nhân từ lâu.
Bây giờ Tam Vô đã rửa sạch bùn đen trên mặt, gương mặt trắng nõn càng khiến hắn ngứa ngáy khó chịu.
Ở nơi hắn phụ trách, những ả phụ nữ đó đều đã ngủ với hắn một lần, chỉ riêng Tam Vô là được lão ăn mày kia bảo vệ chặt chẽ, đề phòng hắn, dáng vẻ như hắn dám động thủ thì cô chết cũng phải cắn một miếng thịt của hắn, vì thế hắn chưa từng dám làm gì.
"Tam Vô, mặt mũi sạch sẽ của mày cũng lọt mắt đấy!.
" Hắn vừa nói vừa định chạm vào mặt Tam Vô.
Tam Vô lùi lại một bước, hất tay hắn ra, "Anh có đổi hay không?"
Con nhóc đó chẳng biết ý gì cả, tên đàn ông có sẹo đen mặt, "Mày đang muốn chống lại tao sao? Mày đã là người bị đuổi ra ngoài rồi, tao có thể đưa mày vào lần nữa, nhân lúc tao đang nguyện ý cho mày một bậc thang thì bước xuống đi.
"
Suy nghĩ của một người rất khó