Cô Ấy Rất Đáng Yêu! - Diệp Vô Ý Tư

Chương 2


trước sau


"Quý khách đã đến trạm số 6 thành phố B xin mời xuống tàu"
Thành phố B rực rỡ những toà nhà cao chọc trời, hàng loạt biển quảng cáo dày đặc, nơi đây nổi tiếng là thành phố phát triển phồn hoa, thành phố tập trung trọng điểm các tập đoàn thương nghiệp lớn.

Nơi hội tụ nhân tài trên cả nước, phát triển các ngành kinh tế mũi nhọn, khu du lịch nổi tiếng.
Ở ga tàu đông đúc người lên xuống, tiếng phóng đại của tạp âm cứ thể đập "ầm" vào tai, muốn đi được cứ phải lách qua từng người, chật hẹp hơn cả một con hẻm, hơi nóng đô thị đã hầm hập muốn luộc chín người.

Cùng với mật độ dân số dày đặc như thế này nơi đây làm con người ta "chảy mỡ"
Cô bước xuống tàu túi đồ nhỏ vẫn khiến vai cô nặng trịch, trên trán bắt đầu xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, lòng bàn tay cũng rịn ra nước, tóc mai quết nhẹ vào trán mái tóc đuôi ngựa cũng dính sát vào cần cổ trắng ngần.

Mở đôi mắt to long lanh đầy hứng thú nhìn vào biển người đông đúc, ngước mắt nhìn về phía xa nơi đây còn lộng lẫy hơn sự tưởng tượng qua mặt báo của cô, xa hoa và diễm lệ.
Suốt mấy năm rong ruổi học hành ở thành phố Lâm.


Với thành tích không hề bạc đãi cô chút nào, Triển Nha đã được nhận vào trường đại học A đầy danh tiếng ở thành phố B.

Nhưng nếu học ở trường đại học khác cô sẽ dễ chịu hơn nhiều
Vì sao ư?
Đại học A nổi tiếng nhân tài và danh tiếng một trường đại học tốt như vậy đương nhiên học phí sẽ không hề rẻ, còn vì đại học A cư ngụ tại thành phố B nơi được gọi là "tấc đất tấc vàng" của đất nước, muốn thuê phòng trị e rằng cũng không dễ dàng Triển Nha không giám khinh suất.

Cô đã có ý định ở KTX trường nhưng mẹ cô lại không đồng ý, ba mẹ muốn cô có một cuộc sống tốt như ở nhà không nỡ để cô chịu khổ hai người họ đã từng nói họ chỉ có một đứa con là cô mà thôi, khi nghe những lời này cô không biết mình đã lưu luyến không nỡ rời đi...
Mẹ cho cô một địa chỉ, nơi đó nằm trong một trong những

địa điểm trung tâm của thành phố B này,
Triển Nha nhìn bản đồ trên điện thoại có hơi ngốc ra.

Dì Lâm Nguyệt là hảo tỷ muội với mẹ cô lúc hai người còn đi học sau khi rời thành phố Lâm dì Lâm Nguyệt định cư luôn ở thành phố B, nay đã là một nhà nghiên cứu sinh học nổi tiếng.

Hình như lúc bà ngoại cô mất dì ấy có tới viếng tang cho bà, kể đi kể lại cũng đã là chuyện của rất nhiều năm trước

Lúc mẹ bảo cô đến ở nhà dì Lâm Nguyệt một thời gian cô có hơi ngại, dù gì cũng là người là cô chưa gặp được mấy lần, bất quá...!cũng chẳng liên quan gì đến nhau, mẹ chỉ xoa đầu cô nói rằng dì Lâm Nguyệt rất tốt bụng lại từng là bạn tốt nhất của mẹ cô, mẹ đã sớm nói chuyện này với gì ấy mong cô đừng lo lắng.

Cô chỉ hơi bĩu môi nghĩ
Cô có hỏi mẹ về gia đình của đi Lâm Nguyệt, sau một lúc thì cô phát hiện dì ấy có một người con trai, mà còn là đại học bá.

Người ta hơn cô hai tuổi là thiên tài hiếm có giới IT còn là quán quân lập trình quốc tế MCA đem vinh quang về cho đất nước, không chỉ về tin học người này còn đạt nhiều giải thưởng lớn ở các lĩnh vực toán học, vật lý...!
Cô thực không biết mẹ nghĩ gì?
Bảo con gái sống chung với một người có thành tích giỏi giang như vậy chỉ cần ánh hào quang nhỏ cũng đủ đè chết cô
Người ta còn là con trai, vấn đề này quả thực có chút nan giải...
Nhắm mắt tưởng tượng về hình đang của con người thiên tài này
Ừm!
Dáng lều nghều chẳng hạn, da vàng, cặp kính cận dày cộm, tóc xù rối, trên má còn có ít tàn nhang, nói chung là đúng chuẩn một con mọt sách!
Và Triển Nha tự tin rằng mình đã hình dung về con người này một cách vô cùng chính xác......
.................
Tiểu Mạch Nha!!!.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện