Đường Tiểu Tịch khó khăn đưa ma men Triển Nha về phòng, lòng có chút não nề, tại sao lại có người tửu lượng kém như vậy chứ, một chén đã say!
Triển Nha cảm thấy từng bước chân cô đều nhẹ bẫng, mọi thứ trước mắt đều chia làm hai, đầu óc tê dại, về tới phòng khách không còn có ai, cô lúc này rất muốn nhìn thấy Đặng Tâm Minh, rất muốn!
Hai chân có chút mềm nhũn cô ngồi bệt xuống sàn, có lẽ cảm giác sẽ ấm áp hơn, sẽ bớt đau lòng hơn, cô cúi đầu cắn môi, mái tóc đen từ cổ hơi xòa xuống, lấy ngón tay mình viết lên sàn nhà, ngồi ngẩn ngơ một lúc phát hiện chữ mà mình viết là "em thích anh"!
Cô ngân nga một câu hát đến ngốc, sau đó tự mình mỉm cười.
Trước mặt dần tối một mảnh, Triển Nha ngây ngốc ngẩng đầu lên, Đặng Tâm Minh đứng đây từ lúc nào vậy?
Lồng ngực như có nai con chạy loạn, nhìn thấy người này cô rất vui, cười hơi ngốc cô lấy lực dậy lao tới ôm chặt eo người phía trước, cả thân thể mềm mại ấy dán chặt vào người anh, Đặng Tâm Minh ánh mắt trầm ổn có chút ngạc nhiên sau đó môi mỏng hơi nhếch lên, cảm thấy gương mặt nhỏ hơi đỏ của cô dụi dụi vào ngực anh, bàn tay ôm lấy anh thật chặt, nhiệt độ trên mặt cô dường như truyền sang người anh, trái tim tựa cọng lông vũ nhẹ lướt qua, ngưa ngứa, cảm thấy lúc này cô thật đáng yêu, tâm trạng không tốt lúc nãy cũng bị cuốn đi xa, Đặng Tâm Minh duỗi tay ra, lúc này thật muốn xoa đầu cô, mùi hương thật ngọt ngào, người trong lòng cũng thật ngốc nghếch
Cô say rồi, chính vì say cho nên mới dám to gan như vậy!
!
Triển Nha chỉ cần uống rượu chuyện sau đó nhất định sẽ quên sạch, cho dù trời long đất lở cũng không nhớ nổi, ngoài nhớ Đường Tiểu Tịch đưa mình về tất cả đều không nhớ!
Đầu đau như búa bổ, cô lắc đầu quyết định mặc kệ, bò dậy khỏi dường, đứng ngẩn trước cửa phòng mấy phút, vừa muốn đi xuống thì cảnh cửa bên cạnh cũng mở ra, Triển Nha ngước nhìn, Đặng Tâm Minh vẫn lạnh lùng như vậy, gương mặt dường như chẳng nở lấy nụ cười, nhìn kỹ thì