Giống như hàng trăm mảnh kí ức sụp đổ...
Trái tim cô đau tới muốn nát thành từng mảnh vụn...
Là cô nói không làm được...!là cô cố quên nhưng không quên được...
Anh rể...
Cuối cùng cũng nghe chính miệng Đặng Tâm Minh nói ra, mong chờ để từ bỏ nhưng tại sao lại đau đớn đến như vậy...
Hốc mắt có chút cay, cổ họng khô khốc, thẻ phòng trên tay rơi xuống đất...
Cô vẫn ngẩn ra, không cử động...
Âm thanh ấy rất nhỏ nhưng lại dễ dàng bị nghe thấy
Đặng Tâm Minh nhìn cô, lông mày bất giác nhíu lại, tại sao cô lại trở về lúc này, nhìn cô thương tâm như vậy lồng ngực anh bỗng trở nên chật chội kỳ lạ
Trầm Mộng Nhi nhìn cô, ánh mắt chán ghét rõ rệt, phá đám, cô hết lúc để xuất hiện sao?
Bắt gặp ánh mắt của Đặng Tâm Minh, Triển Nha quay đầu, cúi xuống nhạt thẻ phòng, nơi chân co rút như nởi mở miệng vết thương, cô cắn môi, buộc mình phải nhịn đau
Có lẽ Đặng Tâm Minh không vui vì cô xuất hiện
Là cô phá hỏng chuyện tốt của anh rồi
Tại sao đến cô cũng cảm thấy bản thân mình rất đáng thương
Nhưng mà...!cô lấy tư cách gì để đau lòng chứ?
Triển Nha siết chặt tay, cô nén cơn đau sâu trong thân tâm kia, cô muốn vượt qua hố sâu vạn trượng này
Cơn đau dưới chân âm ỉ, cố gắng bước những bước bình thường nhất, cô chậm rãi bước qia hai người họ...
Rời bỏ đôi khi cũng không sai...
Bỏ cuộc chính là cách cuối cùng...
Đặng Tâm Minh nhìn cô, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của cô, lòng anh có chút khổ sở, nên khen cô thông minh hay quá ngốc đây?
Từng bước vết thương dưới chân như muốn nứt toạc ra, đau..
lồng ngực cũng rất đau...!
"Tâm Minh, anh có đang nghe em nói không?" Trầm Mộng Nhi lên tiếng, giọng nói có chút mong chờ lo lắng
Đặng Tâm Minh nhìn bóng dáng cô muốn giải thích với cô gì đó, anh lạnh nhạt nhìn Trầm Mộng Nhi
"Xin lỗi, không theo thân phận, tôi cũng sẽ không thích cô."
Tàn nhẫn, vô tình Đặng Tâm Minh đều có, đều là những thứ